Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 51: Ngoại truyện: Cẩm Tú Hạ (kết)
Cập nhật lúc: 2024-06-09 23:25:42
Lượt xem: 17
Có lẽ Hà Ảnh đã phát giác ra điều gì đó, nhưng tôi tin sớm muộn Hà Ảnh cũng thuộc về tôi, cô ấy yêu con tôi như vậy, hẳn sẽ hy sinh vì cô bé, Phet Kong đã nói với tôi vậy mà.
Ham muốn của tôi với Hà Ảnh lại tăng lên, chỉ cần gặp Ảnh, tôi sẽ không nhịn được mà muốn chiếm lấy em, đặc biệt là khi tôi phát hiện em đang có mối quan hệ không rõ ràng với anh trai bảo vệ khu tôi. Tôi phát điên mất rồi…
Phet Kong nói có cần anh ta làm vật tế nên tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bọn họ đi đâu, tôi theo đó, lần này có Phet Kong hỗ trợ, dù muốn hay không thì tôi cũng phải có được Hà Ảnh.
Epiphyllum
Sud tàn bạo và độc ác đến mức tới tôi cũng phải bất ngờ, hắn sẵn sàng hy sinh người hắn yêu cho đại cục. Nhưng tôi thì không, tôi không muốn làm tổn thương Ảnh, dù sao đó cũng không phải điều An Điềm muốn.
Dù nghĩ như vậy nhưng tôi không còn là tôi nữa. Tôi phát điên phát dại nghe theo Sud như một con rối mà bản thân tôi cũng không hiểu.
Cứ như vậy, một bước sai lại càng sai…
Tôi g.i.ế.c Hoàng Nam, lấy m.á.u Tĩnh Điềm và tìm vật thế cho Hà Ảnh, những tất cả âm mưu đều bị mẹ Trân đạp tan.
Tôi cứ nghĩ Phet Kong là mạnh nhất mà quên rằng mẹ Hà Ảnh là thủ am rất mạnh mẽ.
Để An Điềm được sống, tôi nghe theo lời bà ra đầu thú, hoá ra tôi chỉ là con cờ của Sud. Tôi quên rằng hắn là một kẻ đã g.i.ế.c cha g.i.ế.c thầy, sớm đã bị quyền lực từ quỷ linh nhi mang lại che mờ mắt. Hắn sớm đã không còn là con người nữa rồi.
Tôi ở trong tò sám hối những lỗi lầm của mình, giờ đây tôi không còn tư cách để đến gần Ảnh nữa.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra hình như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sợi dây linh hồn giữa tôi và An Điềm vẫn còn đó khiến cho nỗi đau của nó cũng truyền sang tôi. Tận sâu trong tâm hồn, con bé đang gào khóc mong tôi có thể cứu nó, nó nói nó không muốn g.i.ế.c người.
Tôi cầu cứu viên cảnh sát, nhưng sự đau đớn của An Điềm vẫn còn bên trong tôi dù quan hệ mẹ con của chúng tôi đã bị cắt đứt.
Tôi trốn viện dưới sự truy đuổi của hai nữ cảnh sát. Lương tâm của người mẹ không có phép bất kỳ ai làm tổn thương con mình cũng sẽ không để con mình tổn thương ai.
Lòng n.g.ự.c tôi nhói lên liên hồi, tiếng trẻ con vang lên trong đầu tôi đã im bật. Tôi vuốt ve gương mặt nhỏ trước mặt, cuối cùng cũng giúp con không hại người được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-51-ngoai-truyen-cam-tu-ha-ket.html.]
Hà Ảnh đỡ lấy tôi, những giọt nước mắt ấy có lẽ là dành cho tôi. Nhưng tôi không hề vui vì điều đó, tôi lại làm em buồn rồi.
Tôi muốn đưa tay lên lau đi nước mắt em nhưng tôi mệt quá, tôi muốn ngủ…
Nhưng dù sao, tôi vẫn có thể đoàn tụ với con gái mình và ba, tôi vui vì điều đó.
Sau khi tôi chết, cảnh sát cuối cùng cũng tìm được bằng chứng cho thấy lũ quỷ đội lốt người kia trốn thuế, g.i.ế.c người, chiếm đoạt tài sản và vô số tội ác khác.
Ngày ra tòa, Triệu Tuyết Mai vì ôm đồ bỏ trốn mà bị xe tải cán chết, dù sao khi còn đi học cô ta cũng không ít lần bắt nạt các học sinh khác, một trong số đó đã nhảy lầu tự vẫn.
Thế nhưng vì ông Triệu là người xây trường đó nên vụ việc đã bị dìm xuống. Oán khí của cô gái kia vẫn luôn đi theo Triệu Tuyết Mai chờ ngày phục thù, bây giờ mới thực hiện được.
Mẹ tôi và lão ta bị khui chuyện lúc trẻ, dân tình gây sức ép nên trong vài phút nghĩ quẩn, lão ta cho rằng tất cả là do mẹ tôi nên đã g.i.ế.c bà rồi vứt xuống sông. Triệu Tư Nam bị kết tội tử hình là điều chắc chắn, không chỉ vậy, họ còn phát hiện ra ông ta còn nuôi rất nhiều ngải.
Bọn chúng đã phải trả giá cho hành động của mình. Và tôi, cũng đã trả giá cho sự độc ác và ích kỉ của tôi…
Trong ngăn bàn tôi, có một cuốn nhật ký mà tôi chôn giấu bấy lâu, Hoàng Nam tìm thấy nó trong một lần cùng bọn Hà Ảnh sắp xếp lại kỷ vật của tôi. Hẳn là nó cũng sẽ bị chôn vùi theo tôi.
Có lẽ vì anh ta nghe thấy lời cầu nguyện của tôi nên đã xé hết những trang về tình cảm đơn phương của tôi, thay tôi giấu kín nó.
Hà Ảnh,
Chúc em một đời an nhiên. Xin lỗi về những việc tôi làm.
Mong em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Tôi yêu em,
Cẩm Tú Hạ