Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 46: Ngoại truyện ngắn Hà Ảnh - Hoàng Nam (1)
Cập nhật lúc: 2024-06-07 13:56:22
Lượt xem: 20
Tôi là Hà Ảnh, những người thân quen hay gọi tôi là Ảnh Nam.
Đã hơn hai năm trôi qua, mọi chuyện lại quay về quỹ đạo vốn có. Nhưng dường như có gì đó đã thay đổi trong cuộc đời của tôi.
Sau khi sự việc kết thúc, Hoàng Nam cũng không còn ở nhà tôi nữa mà đã chuyển qua ở căn hộ bên cạnh để tránh mọi người hiểu lầm.
Nhưng dù vậy thì giữa chúng tôi dường như vẫn còn sợi dây gắn kết nào đó, cũng chẳng hiểu sao dường như tôi có chút nhớ anh, mặc dù Hoàng Nam vẫn dùng lý do tiện đường để đưa tôi đi làm mỗi ngày.
Cũng bởi vì vậy mà lâu dần tôi không tự chủ mà để ý đến anh, tình cảm này đến quá đột ngột nên tôi cũng không biết phải nên làm gì?
Sau bao nhiêu ngày để ý, tôi phát hiện ra hình như anh có chút thay đổi. Mái tóc bằng ngày nào nay đã đổi thành side part cực kì đẹp trai, thỉnh thoảng đi cùng tôi cũng sẽ dùng nước hoa, lâu lâu còn biếu quà cho ba mẹ tôi, khác hẳn với dáng vẻ lúc trước.
Tĩnh Điềm đập bàn khẳng định, “chắc chắn anh ta đã đổ đứ đừ đừ cậu rồi.”
Thấy mọi người ở quán coffee đang nhìn chằm chằm chúng tôi nên vội kéo kéo tay Tĩnh Điềm ngồi xuống.
“Sao cậu biết?” Tôi hỏi nhỏ nhưng Tĩnh Điềm chỉ nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, “ai cũng biết, chỉ mỗi cậu không biết.”
“Ùm, thôi bỏ đi. Cậu với anh Khánh thế nào rồi?” Nghe tôi hỏi, Tĩnh Điềm hình như có chút chột dạ quát tôi: “Cái gì mà sao với trăng chứ? Chẳng qua chỉ là… là…”
Epiphyllum
Sau lần hôm đó, Tĩnh Điềm và Nguyễn Khánh lại càng thân nhau hơn nhưng có lẽ cái bóng của Tạ Trung Hoan vẫn còn quá lớn nên Tĩnh Điềm vẫn chưa chịu mở lòng một lần.
Tuy vậy nhưng sau hai năm, với sự theo đuổi nhiệt tình Nguyễn Khánh, hẳn Tĩnh Điềm cũng đã có dấu hiệu xiêu lòng.
Tôi nhìn gương mặt đỏ hồng của Tĩnh Điềm mà cười khẽ, “được rồi, không chọc cậu nữa.”
“Ảnh Nam, cậu nhìn xem, đó có phải Hoàng Nam không?” Tôi nhìn theo hướng Tĩnh Điềm chỉ thì thấy một người đàn ông mang vest đang đi vào quán coffee, bên cạnh là một người phụ nữ mang một váy tuy đơn giản nhưng lại rất sang trọng.
Mặc dù chỉ nhìn được bóng lưng của người đàn ông đó thôi nhưng tôi biết, đó là Hoàng Nam. Quan trọng là người phụ nữ bên cạnh là ai?
Tôi chưa từng nghe anh có bạn gái, lẽ nào là mới quen?
Mấy hôm nay anh thường trau chuốc vẻ ngoài của mình hơn mọi khi, là để đi với cô gái đó sao?
“Wei, Ảnh Nam, Ảnh Nam.” Tĩnh Điềm huơ huơ tay trước mắt, tôi chớp chớp mắt chợt nhận ra mình hơi ngơ ngẫng. Tôi nhấp một ngụm, hình như, macha đá xay hôm nay không còn ngon như mọi hôm nữa.
Tĩnh Điềm nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, “cậu… đang ghen hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-46-ngoai-truyen-ngan-ha-anh-hoang-nam-1.html.]
Hức… Hức
Tôi có một nhược điểm cực kì chí mạng mà ít ai biết là khi chột dạ hay làm sai sẽ bị nấc cụt. Tôi nhìn Tĩnh Điềm đang cười ngặt nghẽo mà không khỏi buồn bực.
Rốt cuộc lương tâm cậu ta cũng trổi dậy mà rót cho tôi cốc nước lọc. Cơn nấc cụt cuối cùng cũng dằn xuống được
Ngồi được một lúc thì Hoàng Nam và người phụ nữ kia được ra về, tôi nhìn anh ta kéo cửa và cầm đồ giúp cô ta mà không rõ ý vị trong lòng.
Chúng tôi có là gì của nhau đâu chứ?
Có lẽ… Bọn họ chỉ là đối tác làm ăn, hay là đồng nghiệp gì đó…
Thứ tình cảm này, tôi không có can đảm nói ra. Thật ra Hà Ảnh tôi cũng không phải là con người nhát đến mức đó nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, tôi tự hỏi, liệu thứ tình cảm này, có phải chỉ là đường một chiều?
Tôi lái xe đưa Tĩnh Điềm về rồi lại ghé qua tiệm đồ ngọt mà mình hay lui tới. Tiệm bánh này tuy nhỏ bé so với mặt bằng chung nhưng hương vị lại rất ngon, cốt bánh mềm mại.
Đợi này giờ, cuối cùng người cùng vơi dần, tôi mở cửa xe đi xuống
“Anh chủ, có tôi một phần scone matcha.”
“Bánh scone matcha của tôi xong chưa?.”
Anh chủ nhìn tôi đầy ái ngại, “Bé Ảnh, chàng trai này đặt trước mất rồi, hôm nay có hơi đắt khánh. Hôm khác tôi bù cho em nhé.”
Tôi nhìn Hoàng Nam, đúng lúc anh cũng đang nhìn tôi.
“Ảnh Nam.”
Vốn tưởng anh sẽ nói gì đó, vốn dĩ tiệm bánh này là tôi giới thiệu cho anh biết, anh cũng biết tôi thích bánh này. Một chút ảo tưởng dâng lên trong suy nghĩ tôi, có khi nào là anh mua cho tôi…?!
Tôi đang chờ câu nói tiếp theo của anh thì lại thấy người phụ nữ lúc nãy bước xuống xe đi đến bên cạnh anh.
“Hoàng Nam, sao anh biết em thích bánh này?” Đột nhiên nhịp tim tôi lại đập mạnh liên tục đến mức khó thở, đồng nghiệp bình thường đều sẽ như vậy sao?
“Không cần đâu, khi khác em ghé.” Tôi cười nhẹ nhìn anh chủ rồi xoay bước.
Tôi không ghé siêu thị mua đồ ăn nữa mà trực tiếp tấp xe qua nhà hàng Ý mà tôi thích để làm một bữa no nê, chỉ có đồ ăn ngon mới có thể che lắp nỗi buồn của tôi.
Khi tôi về đến chung cư thì đã là 9 giờ hơn, tâm trạng tôi bây giờ đã được phục hồi một nửa, mì ý hôm nay đầu bếp làm cực kì vừa miệng còn được tặng thêm quà.