Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-05-25 23:22:43
Lượt xem: 34
“Ảnh Nam, chúng ta đang ở đâu vậy? Sao nãy giờ không thấy ai vậy?”
Hà Ảnh nhìn đằng sau thấy Sunny ngồi trong lòng Tĩnh Điềm, cái đuôi lắc tới lắc lui đề cao cảnh giác.
Chết tiệt, vẫn chưa thoát ra được ảo ảnh.
Cứ đi lòng vòng thế này cũng không phải là cách nhưng chỉ cần ra khỏi xe thì sẽ rất nguy hiểm.
Rầm…
Từ trên cây, một bộ xương đen ngòm có chiều cao ngang một đứa bé sơ sinh lao thẳng vào mũi xe cô. Vị trí nó đứng bị lõm xuống một khúc, Hà Ảnh sợ đến mức ngừng thở, từ bé đến lớn cô chưa gặp chủng loài khủng khiếp thế này ngoài đời bao giờ nên không tránh khỏi cảm thấy run rẩy. Ở đằng sau, Sunny từ tay Tĩnh Điềm phóng lên đứng trong lòng Hà Ảnh dựng lông gào lên, khi Sunny rời đi, Tĩnh Điềm ở phía sau đã quay trở lại trạng thái bất tỉnh.
Việc cô làm đầu tiên là bấm khóa chốt tất cả cửa xe lại đề phòng nó vào đây lôi cô ra.
Sud từ xa tiến đến, nụ cười trên gương mặt của hắn thật khiến cho người ta kinh tởm. Dù cách một lớp kính, cô vẫn nghe được hắn đang nói gì.
“Chà, một lần sa lưới tận hai con cá. Không tồi.”
Hà Ảnh nghĩ thầm chẳng lẽ hắn vẫn còn nuôi hy vọng biến một con Phet Kong nữa thành người sao? Thật độc ác.
Vừa nãy khi vừa thoát ra khỏi ảo cảnh, Hà Ảnh đã gọi cho Hoàng Nam và Nguyễn Khánh nhưng chẳng biết hai người này làm gì mà không ai nghe máy. Hà Ảnh căng thẳng nhìn Sud càng ngày càng đến gần mà cắn chặt môi.
Epiphyllum
“Sủn, lôi ả ra ngoài.”
Toàn thân cô và Sunny cứng đơ nhìn bộ xương trẻ con đó đ.ấ.m liên tục vào cửa kính, những vết nứt càng lúc càng rõ rệt, niềm hy vọng duy nhất của cô bây giờ là Sunny. Nó có thể vào được ảo cảnh, chắc chắn cũng sẽ thoát ra được. Ngay bây giờ, Hà Ảnh chỉ có hai sự lựa chọn, một là ngồi yên chờ chết, hai là tìm cách thả Sunny đi để nó tìm người giúp cô, nhưng không ai đảm bảo được hai tên khốn đó có để Sunny đi không.
“Sunny, chị biết em lo cho chị nhưng mà bây giờ chị cần em đi tìm người giúp.”
“Em làm được không?”
Sunny nhìn Hà Ảnh lưu luyến không muốn đi mà meo meo hai tiếng. Cửa kính đã bị đập, chỉ cần một cú đập nữa sẽ vỡ tan, chính vào lúc này, Hà Ảnh mở chốt cửa, đẩy cửa ra ném thẳng Sunny và lá bùa duy nhất cô có giúp nó tăng cơ hội sống sót.
Ngay lúc cô mở cửa sau tính lôi Tĩnh Điềm chạy thì Sud ở sau đá một cú vào hong cô. Hà Ảnh bị đập vào xe đau đến điếng người. Hắn lại lao vào cô tung thêm một cú đá, Hà Ảnh nhanh chóng né sang một bên.
Những nắm đ.ấ.m liên tục nhắm thẳng vào cô, lúc này Hà Ảnh thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Cô cẩn thận né từng chiêu của hắn rồi nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Sud mà đánh, từng đòn xuất ra đều là những đòn chí mạng. Với những kẻ như hắn ta, cô mà nương tay nghĩa là cô đang coi thường mạng sống của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-41.html.]
Về phép, cô không bằng hắn nhưng nếu đánh nhau, hắn không có cửa.
Sud bị đánh vào xương cổ và bị Hà Ảnh cho đo đất bằng một cú đá xoáy, hắn rên rỉ đau đớn, biết mình không thắng được cô gái trước mắt, Sud gọi Phet Sủn. Nó đang lôi Tĩnh Điềm từ trong xe ra thì ngưng lại động tác, bay thẳng vào Hà Ảnh.
Âm khí của nó kết hợp với âm khí trong ảo cảnh khiến cô không thể chống đỡ được, vật phòng thân duy nhất của cô đã đưa cho Sunny, bây giờ cô chỉ trông chờ vào chú lăng nghiêm có thể chống lại nó.
“Nam mô tát đát tha tô già đa da a ra ha đế tam miệu tam bồ đà tỏa. Tát đát tha Phật đà câu tri sắc ni sam. Nam mô tát bà bột đà bột địa, tát đa bệ tệ…”
Có vẻ là có công dụng thật, nó nghe cô trì chú đã bắt đầu lùi ra xa, phàm trần yêu ma quỷ quái đều bị chú lăng nghiêm khắc chế nhưng ngặt nỗi, Hà Ảnh chỉ thuộc được nhiêu đó.
Cứ nghĩ sẽ có cơ hội để Hà Ảnh đỡ Tĩnh Điềm thoát thân nhưng Sud lại cầm d.a.o đến rạch một đường ở chân Tĩnh Điềm, hắn cười lên man rợn. Phet Sủn ngửi được mùi m.á.u thì phấn khích đến nỗi toàn thân kích động, nó lao nhanh đến Tĩnh Điềm nhưng một linh hồn lại bay đến trước mặt nó chắn ngang nó với cô gái trước mặt.
“TẠ TRUNG HOAN.”
“Mày… Hoan…”
“Sud, dừng lại đi, đừng g.i.ế.c hại người vô tội nữa.”
Tạ Trung Hoan nhìn Sud có sợ hãi có kiên định, dù có hồn xiêu phách lạc, anh cũng phải cứu được Tĩnh Điềm.
Ở phía ngoài kia, Nguyễn Khánh sau khi nghe điện thoại của Hoàng Nam thì tức tốc chạy đến nhà mẹ của Hà Ảnh. Vừa bước vào cửa, anh đã nghe tiếng la hét và tiếng khóc của mẹ Hà Ảnh,
“ĐINH HOÀNG NAM, sao bây giờ cậu mới nói cho tôi biết hả?”
“Cậu có lương tâm không?”
“Ảnh Nam nó là bảo bối của tôi, cậu nói sẽ bảo vệ nó, bây giờ con gái tôi ở đâu cậu còn không rõ. Đây chính là bảo vệ mà cậu nói sao?”
Bên cạnh là ba Hà đang hết mực khuyên can, “thôi, cũng đâu phải lỗi nó, quan trọng là phải tìm xem con bé đang ở đâu.”
“Con xin lỗi hai bác.”
Nguyễn Khánh từ ngoài đi vào chào hỏi rồi vào thẳng vấn đề chính, anh đề nghị sẽ hỏi Tú Hạ về nơi Sud thường lui tới để có thể khoanh vùng.
Trong phòng ngục số 7, Tú Hạ đang hét lên đau đớn như bị ai lấy d.a.o đ.â.m vào người. Các tù nhân khác trong phòng vội hét lên gọi quản ngục, Tú Hạ nhanh chóng được đưa lên y tế đơn vị nhưng bác sĩ không tìm được nguyên nhân và chỗ đau, mặc dù đã tiêm cho cô một liều giảm đau nhưng cơn đau vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Mồ hôi trên trán cô chảy đầm đìa, gương mặt trái nhợt không có chút máu, nhìn kiểu gì cũng không giống là giả vờ đau.