Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con gái tôi là quỷ linh nhi - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:46:04
Lượt xem: 27

Hồ Gươm hôm nay không đông lắm nhưng cũng đủ nhộn nhịp, thi thoảng có vài cặp đôi chụp ảnh, vài người khách nước ngoài đang quay chụp vài bạn trẻ đang tham gia nhảy đường phố. Hà Ảnh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở nên thân thiết với một người xa lạ như Hoàng Nam, ngẫm lại thì hình như những điều cô biết về anh là quá ít. 

Anh luôn giấu đi mọi thứ về mình, ngay cả lý do bỏ nhà đi lên đây anh cũng chưa từng kể cho cô nghe. Mặc dù nếu muốn, cô có thể dùng bói toán để xem quá khứ của anh nhưng cô lại không dùng, bởi ai cũng có quá khứ không muốn động đến, mặc kệ nó đã đóng một lớp bụi dày hay chưa. Cô sẽ chờ đến lúc anh tự chia sẻ với cô, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị lãnh đạm ấy, cô biết hẳn ngày đó còn rất xa.

“9 giờ rưỡi rồi, về thôi nhỉ?”

“Ùm”

Trên đường ra bãi đậu xe, từ đâu xuất hiện một thanh niên chạy ngược hướng với bọn họ. Hoàng Nam phản ứng nhanh liền kéo cô vào lòng, tránh bị thanh niên đó va trúng. 

“Không sao chứ?”

“Ùm không sao, mình đi thôi.”

Lúc nãy anh ôm cô, hình như cô đã nghe thấy nhịp tim của anh, nó mạnh mẽ và đầy sức sống mãnh liệt. Cảm nhận được hơi ấm của anh dù là trong giây lát cũng khiến cô ngượng ngùng đỏ chín mặt. 

Sao lại ôm cô vậy chứ?

Lẽ nào cô lại không tránh nổi sao?

Anh ta cố ý!

Hoàng Nam nhìn cô gái nhỏ dậm chân dậm cẳng bỏ chạy đi trước thì bất giác mỉm cười, vừa nãy cũng tính là ôm nhỉ?

Trên đường về nhà, Hà Ảnh nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy

Sao cô cứ cho cảm giác người này quen quen

Chắc không phải đâu nhỉ? Chẳng phải đã vào tù rồi sao?

Nhìn Hà Ảnh ngồi nhìn ra cửa sổ liên tục trầm ngâm rồi lại lắc đầu, anh cảm thấy thật khó hiểu: “Sao thế?”

“Ùm, anh có để ý người đàn ông va vào chúng ta lúc nãy không? Hình như có hơi giống Sud.”

“Có sao?”

“Ùm nhưng mà chắc không phải đâu.”

Trong một con ngõ nhỏ, một thanh niên tay cầm một cái ống nước đánh liên tục vào người một người đàn ông trạc 50 tuổi. Sức lực hắn lớn hơn người bình thường gấp nhiều lần, một tay cũng có thể nhắc người đàn ông khoảng 80 kí lên cao. Người đàn ông luôn miệng xin tha nhưng đáp lại ông ta chỉ là tiếng thở dài của cậu thanh niên đó.

“Xi…xin cậu tha cho tôi, tôi không cố ý, không cố ý mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-gai-toi-la-quy-linh-nhi/chuong-37.html.]

Không cố ý sao? 

Lão không chỉ làm mất vật tế của hắn, còn dám động đến Tạ Trung Hoan của hắn

Lão già này chán sống thật rồi.

“Phet Sủn, g.i.ế.c hắn.”

Epiphyllum

Nếu có người nhà Hoàng Nam ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông ấy là ông thầy phù thủy đã tráo mệnh của Hoàng Nam. Vì để Hoàng Nam trở thành một xác âm thuần túy mà hắn đã tốn không ít công, bây giờ lại nghe lão nói thằng nhóc đó đã bỏ xứ đi.

Tha cho lão ta sao?

Hắn không nhân từ đến thế.

Một buổi sáng oi bức dưới cái nắng nóng gần 40 độ ở Hà Nội, vì đêm qua Hà Ảnh đã thua cược khi xem boxing nên sáng nay cô phải là người đi chợ và nấu ăn. Anh biết vận may của Hà Ảnh trong cá cược và các trò may rủi luôn không tốt nhưng để được ăn cơm ngon, Hoàng Nam đúng là không từ thủ đoạn. 

Có lần anh dẫn cô đi trường đua ngựa, thấy mọi người đặt cược vào mấy con ngựa nên cô có vẻ háo hức, anh cũng giúp cô đặt cược một ván, kết quả thua thê thảm đến cạn lời. Nghĩ rằng chắc do cô không biết chọn ngựa, anh liền chọn con thứ 2 thay cô, thắng được 2 triệu. Ván tiếp theo Hà Ảnh nhất quyết không chịu cho anh đặt, cô muốn tự chiến thắng bằng đôi tay của mình nên mạnh dạn cầm tiền của anh đặt tiếp con khi nãy, rốt cuộc thua hết. 

Lại nói anh thấy công việc của cô có vẻ chán nên dẫn cô vào sòng bạc Macau trong một lần đi công tác, đã dặn rõ ràng là phải nghe theo anh, không được chạy lung tung. Kết quả anh vừa đi vệ sinh ra thấy cô chơi Poker thua gần hết xèng, chỉ xót lại 5 xèng coi như vật kỉ niệm. Từ đó Hoàng Nam không dám rủ cô chơi bất kì trò may rủi nào nữa. Tuy nhiên, việc nấu ăn là ngoại lệ.

Bình thường đều là Hoàng Nam nấu cho cô ăn, trang trí thì xấu, vị cũng chẳng ra làm sao, hoàn toàn khác xa món do Hà Ảnh nấu nhưng cô lại rất lười. Vì công cuộc tiết kiệm tiền không đi ăn ngoài, Hoàng Nam bắt buộc làm một cuộc cách mạng đả đáo cái tính lười của cô, đụng chuyện là lôi cá cược ra chơi với cô, thua phải làm việc nhà nấu ăn hôm đó. Tất nhiên, chỉ thi thoảng mà thôi vì Hà Ảnh đã quyết định dạy Hoàng Nam nấu ăn chống lại cách mạng.

Hà Ảnh gọi anh ra ăn sáng nhưng mãi không thấy anh ra.

Bây giờ là 9h sáng rồi, đáng ra giờ này anh đã dậy rồi mới đúng.

Cô tiến đến trước cửa phòng anh gõ cửa

“Hoàng Nam, anh có trong đó không? Ra ăn sáng này.”

Bên trong vẫn không phát ra bất cứ tiếng động nào, cô thử vặn tay cầm nhưng cửa phòng đã bị khóa.

“Hoàng Nam, anh làm sao vậy? Sao lại khóa cửa?”

Sợ anh xảy ra chuyện gì nên cô chạy đi lấy chìa khoá dự phòng, mấy hôm nay Hà Ảnh để ý thấy anh có vẻ bận hơn bình thường. 

Cạch…

Hà Ảnh xô cửa đi vào thì bên trong lại có một lực kéo, cô mất thăng bằng lao thẳng vào người đối diện. Cả hai té nhào đầu, nhưng Hà Ảnh lại chẳng thấy đau tẹo nào, ngược lại Hoàng Nam thì lại thấy trên đầu mình hình như xuất hiện cả dãy ngân hà luôn rồi.

 

 

Loading...