Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CON GÁI THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:51:12
Lượt xem: 3,164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị ấy ôm hết tiêu cực vào lòng, tự biến mình thành thùng rác chứa đủ loại cảm xúc xấu, cuối cùng sinh bệnh bên trong tâm hồn.

 

Còn tôi, từ chối nhận lấy tiêu cực từ người khác, tiêu cực trong lòng thì phải xả ra ngay.

 

Ai chọc tôi, tôi đáp trả.

 

Thế nên dù bị đánh đòn, bị mắng mỏ không ít, nhưng tinh thần tôi lại cực kỳ khỏe mạnh.

 

Hôm sau, họ trở về từ bệnh viện.

 

Trán chị tôi quấn đầy băng gạc, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Mẹ tôi lải nhải:

 

“Trầm cảm cái gì chứ? Con thi không tốt, mẹ dồn hết mười mấy năm tâm huyết vào con, cuối cùng đổ sông đổ biển, mẹ còn chẳng trầm cảm, con buồn cái gì?”

 

Tôi lo lắng nhìn chị.

 

Chị áy náy nói:

 

“Mẹ, con xin lỗi… Con sẽ ôn lại, năm sau cố gắng thi trên 700 điểm.”

 

Mẹ đáp lạnh nhạt:

 

“Con có cố cũng vậy thôi. Mặt mũi mẹ đã mất hết vì tụi con rồi.”

 

Chị vẫn mỉm cười, nhưng môi run run, mắt ngấn lệ.

 

Tôi không nhịn nổi nữa, hét vào mặt mẹ:

 

“Ai nói phải thi đại học mới là đúng? Ai nói phải vào trường top mới là thành công? Mẹ không thể ngưng ép buộc chị ấy sao?”

 

Mẹ tôi tức giận mắng:

 

“Vậy sao mày lén học chăm chỉ làm gì? Sao mày lại thi vào trường top? Tao không ép nó được, vậy mày nhường cho nó học đi!

 

Tôi cười khẩy:

 

“Con muốn nhường cũng chả nhường được đâu? Bây giờ là năm 2023 rồi, không phải hai chục năm trước, đâu còn chuyện mượn danh người khác thi đại học nữa. Bây giờ lấy dấu vân tay, nhận diện khuôn mặt không tráo được đâu!”

 

Mẹ tôi gào lên:

 

“Mày đừng viện cớ! Mày ích kỷ, mày không chịu nhường nó!”

 

Tôi nhếch mép:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Con ích kỷ? Còn mẹ thì sao? Nếu mẹ không ích kỷ, tại sao không hỏi xem chị thật sự muốn gì? Tại sao chỉ chăm chăm vào thứ mẹ muốn?”

 

Mẹ đập bàn:

 

“Tao là mẹ nó! Cuộc đời nó phải do tao sắp xếp! Tao bắt nó làm, là vì muốn tốt cho nó!”

 

Tôi gào to hơn:

 

“Mẹ nói nghe hay thật đấy! Nhưng tất cả chỉ là vì cái sĩ diện rẻ tiền của mẹ! Mẹ thích nghe người ta khen có đứa con giỏi giang, mẹ thấy hãnh diện. Mẹ ghét con vì cho rằng con làm mẹ mất mặt, mẹ xem thường con từ trong xương tủy. Dù con có là thủ khoa, mẹ vẫn không thích con!”

 

“Còn giờ mẹ thấy chị không làm mẹ tự hào nữa, mẹ lại ép chị học lại, cũng là vì mẹ ích kỷ!”

 

Trước đây, tôi và mẹ cũng hay cãi nhau, nhưng luôn là vì chuyện của tôi.

 

Lần đầu tiên, tôi và mẹ cãi long trời lở đất vì chị tôi.

 

Chị tôi hoảng sợ, khóc òa lên:

 

“Đừng cãi nhau nữa… Hoa Hoa, em đừng nói nữa mà…”

 

Sau đó tôi nhận ra, rất nhiều bậc phụ huynh thật sự không hiểu trầm cảm là gì.

 

Chị tôi hễ buồn rầu, là mẹ sẽ bảo chị giả vờ, làm màu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-gai-thi-phai-biet-nghe-loi/chuong-6.html.]

 

Mẹ nói:

 

“Tao có để mày thiếu ăn thiếu mặc chưa? Mày đòi gì mà tao có bao giờ không mua cho mày chưa? Không đòi tao cũng mua! Tao bỏ tiền cho mày học đàn, múa, thư pháp, vẽ… Mày có biết người ta ghen tỵ với mày cỡ nào không? Vậy mà mày còn không biết điều!”

 

Chị tôi nước mắt lưng tròng, vẫn cố cười làm lành, nhẹ nhàng nói:

 

“Con xin lỗi mẹ… Sau này con không buồn vẩn vơ nữa.”

 

Nhìn chị như vậy, tim tôi thắt lại.

 

Tôi lại hét lên với mẹ:

 

“Chị ấy không phải làm màu! Mẹ không hiểu thì đi hỏi bác sĩ đi! Chị có bao giờ van xin mẹ chi tiền học mấy thứ đó đâu? Mẹ vì sĩ diện, vì muốn người ta khen, nên mẹ mới tốn tiền ép chị ấy học. Giờ quay ra trách chị?”

 

Lại là một trận cãi nhau long trời lở đất.

 

Ở nhà, mẹ tôi thì cằn nhằn không dứt.

 

Trong nhóm chat họ hàng, mấy ông bà lớn thì nói bóng nói gió, giả bộ thông cảm nhưng lại xát muối vào vết thương của chị tôi.

 

Tôi bảo chị thoát khỏi nhóm, khỏi phải nhìn những thứ đó.

 

Chị lại lắc đầu:

 

“Làm vậy mẹ sẽ giận…”

 

Người tốt bụng, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, không nỡ làm tổn thương ai, nhưng lại cam chịu để người ta làm tổn thương mình.

 

Người tốt bụng, lại không giỏi cãi lại.

 

Thế nên chỉ có tôi, một đứa điên mồm mép không kiêng nể gì, thay chị lên tiếng trong nhóm.

 

Cuối cùng, có một đêm, chị tôi bỏ nhà ra đi.

 

Mẹ tưởng chị lén ra ngoài chơi, liền đăng tin trong nhóm:

 

“Có ai thấy Tiểu Cẩm không? Không biết chạy sang nhà ai rồi. Mọi người tìm giúp với, tìm cả mấy quán net gần đó nhé. Con nhóc này càng ngày càng không nghe lời.”

 

Một số họ hàng trong nhóm bắt đầu phàn nàn:

 

“Không phải chỉ là thi rớt đại học thôi sao? Làm quá lên để làm gì chứ?”

 

“Trước kia thấy Tiểu Cẩm tốt lắm, sao bây giờ thành ra như thế?”

 

“Tôi vẫn thích Hoa Hoa hơn, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không để người ta phải lo.”

 

Tôi soạn một tràng dài, gửi thẳng vào nhóm:

 

“Chị tôi cũng trong nhóm này đấy. Mọi người nói chuyện có thể cẩn thận một chút được không? Trước kia các người nịnh bợ chị tôi, bắt chị dạy thêm cho con cháu nhà mình, lời hay ý đẹp cũng nói không thiếu. Khi đó thì dìm tôi xuống tận đáy, chê bai không tiếc lời. Giờ quay ra nịnh tôi, chê chị tôi, mấy người không thấy buồn cười à? Tôi từ nhỏ đã khinh thường những người họ hàng như mấy người rồi, bây giờ thì tôi càng thấy khinh hơn nữa đấy. Sau này tốt nhất mấy người đừng có dây dưa với tôi và chị tôi nữa. Tôi ghét các người!”

 

Nhóm chat lặng như tờ.

 

Có những người họ hàng, không thể tôn trọng họ quá mức, càng nịnh họ, họ càng được đà lấn tới.

 

Còn tôi một đứa điên chẳng nể ai, lúc tôi phản công, chẳng ai làm gì được tôi cả.

 

Tôi tìm thấy chị tôi trên cầu.

 

Vừa nhìn thấy tôi, chị nở nụ cười:

 

“Em đến thật à? Em là người duy nhất chị đoán là sẽ đi tìm chị.”

 

Nhìn nụ cười của chị, tôi chỉ muốn bật khóc.

 

Rõ ràng là muốn khóc, vậy mà chị vẫn cố gắng mỉm cười.

 

Tôi cũng cười, giả vờ nhẹ nhàng an ủi:

 

“Không đâu. Mọi người đều đi tìm chị đấy. Ba mẹ cũng ra ngoài tìm chị rồi.”

Loading...