CON GÁI THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:49:47
Lượt xem: 3,504
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi ghét cay ghét đắng mấy người họ hàng đến nhà, nhưng lúc còn nhỏ, tôi không thể phản kháng.
Hễ tôi phản kháng hay cãi lại, mẹ sẽ đánh tôi một trận nên thân, bắt tôi phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, phải để mặc họ hàng chê bai mà không được hỗn hào.
Lên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tôi bắt đầu không còn sợ nữa.
Lúc không trốn được khỏi mấy cuộc tụ họp nhàm chán, tôi chủ động tấn công trước.
Dì hai hỏi tôi:
“Hoa Hoa, lần này con thi được bao nhiêu điểm thế? Đứng thứ mấy trong lớp? Có tiến bộ không?”
Tôi hỏi lại:
“Dì hai ơi, anh họ tìm được việc chưa ạ? Dù gì anh ấy cũng học đại học ra mà, sao vẫn thất nghiệp? Cứ ăn bám mãi, chắc vất vả cho dì lắm?”
Mặt dì hai lập tức xanh lè, thở dài than thở, rồi bắt đầu mắng anh họ khiến dì phải lo lắng.
Bác gái lên tiếng:
“Cẩm Thượng vừa giỏi vừa hiểu chuyện, sau này chắc chắn vào đại học danh tiếng, không cần lo không lấy được chồng tốt. Cả đời hưởng phúc thôi. Hoa Hoa, con cũng nên…”
Tôi ngắt lời ngay:
“Bác ơi, chị cả chia tay bạn trai chưa ạ? Chưa nữa hả? Vậy sau này phải gả xa rồi. Lấy chồng ở xa, vài năm cũng chẳng gặp mặt được một lần, ốm đau cũng không ai chăm.”
“Lỡ mà bị nhà chồng đối xử tệ, bị anh rể tương lai đánh đập… ở xa thế, mình không giúp được gì cả. Nghĩ mà thương ghê luôn á…”
Bác gái lập tức rưng rưng nước mắt:
“Đúng rồi, bác cũng lo vậy mà nó không chịu nghe. Bao năm nuôi lớn, cuối cùng lại để con heo tỉnh khác cướp mất cây cải trắng nhà bác. Bác khổ quá mà…”
Cô út vẫy tay:
“Tiểu Cẩm, Hoa Hoa, lại đây kể cô nghe kỳ này thi cử thế nào nào…”
Tôi hỏi trước:
“Cô út ơi, em gái mới học lớp Bảy mà nghỉ học rồi sao? Sao không cho nó học tiếp lên cấp ba, vô đại học luôn ạ? Đừng để giống cháu, vô dụng, để cả họ hàng chê cười như này.”
Sắc mặt cô út sầm xuống:
“Đừng nhắc đến nó nữa, coi như cô chưa từng sinh, chưa từng nuôi đứa con như nó.”
Cô ruột tôi cũng chen vào:
“Hoa Hoa, con phải cố học hành cho tốt nha nha. Có bản lĩnh rồi mới không bị đàn ông ăn hiếp…”
Tôi cướp lời:
“Cô ơi, dạo này dượng còn đánh cô không? Cô vì dượng mà hy sinh bao nhiêu năm, sao dượng chẳng thương cô tí nào? Cô còn tính sống vậy đến bao giờ nữa?”
Kết quả?
Tôi nói chuyện với ai, người đó cũng khóc nức nở.
Tết nhất đến nơi, cả căn phòng người thân ôm nhau khóc ròng, chẳng ai còn rảnh mà răn dạy tôi nữa?
Thực tế chứng minh: phép thuật chỉ có thể bị đánh bại bằng phép thuật. Những lời châm biếm chỉ có những lời châm biếm mới có thể trị được
Trước đây tôi luôn né tránh họ hàng, còn bây giờ, họ tránh tôi như tránh tà, đến mức tôi muốn tám chuyện mà cũng chẳng ai chịu nghe.
Họ tránh tôi cũng là một cái lợi
Lợi là không ai còn so sánh tôi với chị ngay trước mặt tôi nữa, còn sau lưng có nói xấu gì, tôi không nghe được nên cũng chả cần quan tâm.
Nhưng nó cũng có cái hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-gai-thi-phai-biet-nghe-loi/chuong-2.html.]
Cái hại là mẹ tôi tức điên lên, bảo tôi đắc tội hết họ hàng láng giềng rồi.
Tôi cãi lại:
“Là họ xúc phạm con trước, sao lúc đó mẹ không nói gì đi?”
Mẹ mắng:
“Con là con nít, bị xúc phạm tí thì đã sao? Họ nói cũng là vì muốn tốt cho con…”
“Con nói cũng là vì muốn tốt cho họ mà! Con bảo anh họ đi tìm việc, chị họ chia tay bồ vì ở xa, em họ đi học tiếp chẳng phải đều là vì tốt cho họ sao?”
Mẹ tôi giận bốc khói, vớ cái móc phơi đồ đuổi đánh tôi:
“Mẹ nói một câu, Con cãi lại một câu. Con nhìn lại chị con đi, nó chưa bao giờ cãi mẹ nửa lời cả!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi đoán trước mẹ sẽ đánh, bèn chạy trước một bước, rồi đứng ngoài cửa ngoái lại nói:
“Chị ấy chưa bao giờ cãi mẹ, vì chị có bao giờ bị mẹ mắng đâu!”
Mẹ tôi đuổi theo chửi:
“Nó có làm sai gì đâu mà phải mắng?”
“Mẹ thử để họ hàng đè chị ra chê bai trước mặt cả nhà xem, xem chị có cãi không?”
Mẹ đuổi tôi mấy con phố, nhưng không bắt được, cuối cùng bà không tìm thấy tôi nữa.
Mẹ không ưa tôi, chắc là vì tôi điên quá, mở miệng là đắc tội thiên hạ.
Họ hàng cũng không ít lần so sánh tôi và chị:
“Hai chị em này đúng là một trời một vực. Tô Cẩm Thượng miệng ngọt, ngoan ngoãn, đáng yêu biết bao nhiêu. Còn Tô Thiêm Hoa thì mồm mép chua ngoa, mặt dày, đáng ghét thấy rõ.”
Miệng chua ngoa thì không nói đi, còn mặt dày là vì mẹ đánh nhiều quá riết nó dày thôi.
Một đứa như tôi, vậy mà thi đại học được 744 điểm. Đừng nói mẹ tôi, cả nhóm chat của họ nhà tôi cũng sốc.
Họ túm tụm bàn tán, đủ kiểu nghi ngờ tôi: nào là gian lận, nào là đổi chỗ với chị để thi…
Mẹ tôi cũng tin là thật.
Trước kia mẹ luôn kiếm cớ để mắng tôi, còn giờ thì tìm không ra lỗi, nên quay sang chất vấn:
“Sao con được 744 điểm, mà chị con chỉ được có 506 điểm?”
Lỗi là do tôi sao?
Tôi nói:
“Chị thi kém là bình thường thôi, vì mẹ ép chị học quá nhiều, khiến chị áp lực, chưa thi là đã sụp đổ rồi. Hơn nữa…”
Tôi còn chưa nói hết câu, mẹ đã xua tay cắt lời:
“Nó thi không tốt, cũng không phải lý do để con thi được điểm cao!”
Tôi bật cười.
Phải rồi, mẹ tôi đổ bao nhiêu tiền của vào đầu tư cho Tô Cẩm Thượng, con gái yêu của bà, niềm hy vọng số một, cuối cùng trượt cả 985 lẫn 211.
Còn tôi một con nhóc học dở, bị khinh thường từ nhỏ, lại lội ngược dòng trở thành thủ khoa toàn tỉnh.
Mẹ tôi không tức mới là lạ.
Tôi cười hỏi:
“Trong mắt mọi người, con vốn không xứng đáng thi trên 700 điểm, đúng không? Cho dù chị có thi kém hay tốt cỡ nào, con cũng chỉ nên đạt tầm 400, 500 thôi phải không?”