CON GÁI THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 03:49:09
Lượt xem: 773
Khi tôi thi đại học được 744 điểm, cả nhà đều sững sờ.
Mẹ tôi kinh ngạc hỏi:
“Con... có phải là con bắt chị mình đổi chỗ thi với con phải không?”
Tôi cười khẽ, hỏi lại:
“Vậy còn cái chú hôm qua nắm tay mẹ đi dạo phố là ai thế?”
Sắc mặt mẹ tái mét.
Hừ, đã biết tôi là đồ điên, còn dám chọc vào tôi?
Chương 1:
Ba tôi nhìn hai mẹ con chúng tôi với vẻ nghi hoặc.
Mẹ tôi quát lớn:
“Con nói vớ vẩn cái gì thế? Hôm qua mẹ đâu có đi dạo với người nào đâu?”
Tôi thản nhiên đáp:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Vậy là hôm kia thì phải?”
“Hôm kia cũng không có!”
“À, chắc là con nhìn nhầm rồi.”
Mặt mẹ tôi sầm lại vì tức:
“Không nhìn rõ mà con dám nói bừa như vậy hả?”
Tôi hỏi lại:
“Thế mẹ có tận mắt thấy con và chị đổi với nhau không? Mẹ cũng đâu có thấy, sao lại nói bừa như vậy?”
Mẹ nổi giận:
“Mẹ hỏi con mình một câu cũng không được à? Bình thường con học hành tệ như vậy, mà thi đại học lại được điểm cao như thế. Mẹ nghi ngờ cũng là lẽ thường thôi mà!”
Tôi nhìn mẹ, gương mặt rất bình tĩnh.
Tôi bị nghi oan không phải lần đầu, mà chắc cũng chẳng phải lần cuối đâu.
Tôi nói:
“Mẹ là thí sinh từ nhiều năm trước, không hiểu quy chế thi cử bây giờ thì con thông cảm. Nhưng mẹ cũng nên hỏi qua chị một tiếng rồi hả nghi ngờ con chứ.”
“Giờ thi đại học phải dùng vân tay. Dù con với chị giống nhau y hệt, nhưng vân tay vẫn khác nhau. Làm sao con có thể đổi chỗ thi với chị chứ?
Mặt mẹ tôi trở nên rất khó coi:
“Mẹ hỏi có một câu, con trả lời cả chục câu. Nếu con không có gì mờ ám, việc gì phải gấp gáp phân bua như vậy?”
Tôi bật cười:
“Lúc nãy mẹ cũng nóng nảy phân bua, vậy có phải mẹ đang làm chuyện mờ ám gì không? Mẹ thật sự đã nắm tay đàn ông khác đi dạo phố à?”
Mẹ tôi giận đến xanh cả mặt:
“Tô Thiêm Hoa con…”
Chị tôi tên là Tô Cẩm Thượng, còn tôi tên Tô Thiêm Hoa, gộp lại là “cẩm thượng thiêm hoa” mang ý nghĩa dệt hoa lên gấm
Nhưng Cẩm Thượng thì đã là báu vật rồi, còn Thiêm Hoa thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Từ cái tên thôi cũng đã thể hiện ra rằng từ lúc nhỏ tôi đã bị ghét bỏ.
Ba tôi lên tiếng:
“Chuyện nào ra chuyện đó. Hoa Hoa, bình thường con học không tốt, tự nhiên lần này thi đại học lại thành thủ khoa toàn tỉnh. Mẹ con thắc mắc cũng là bình thường thôi. Con cứ giải thích cho rõ là được, đừng có chọc giận mẹ con nữa.”
Tôi đáp:
“Có gì phải giải thích đâu? Con dựa vào thực lực mà thi được điểm cao như thế mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-gai-thi-phai-biet-nghe-loi/chuong-1.html.]
Mẹ lớn tiếng:
“Đã có lần nào con thi mà vượt qua chị con chưa?”
“Từ nhỏ đến lớn, con luôn lẹt đẹt ở mức trung bình. Còn chị con thì luôn đứng đầu, từ tiểu học đến cấp ba đều là học sinh ba tốt, cán bộ lớp xuất sắc. Vậy tại sao lần này con lại thi được 744 điểm, còn chị con chỉ được 506?”
Tôi và chị là cặp song sinh, chị lớn hơn tôi một giờ.
Tuy cả hai giống hệt nhau về ngoại hình, nhưng tính cách chúng tôi lại khác nhau một trời một vực.
Tôi là đứa nổi tiếng trong dòng họ là ngu ngốc, mồm miệng thì lanh chanh, mặt dày, làm gì cũng dở, chỉ giỏi ăn, buôn chuyện và cãi nhau là giỏi thôi.
Còn chị tôi từ nhỏ đã là niềm tự hào của cả nhà, là đứa con mẫu mực mà mọi phụ huynh đều mơ ước.
Môn nào chị cũng giỏi, ngoài giờ học chị còn học thêm cả đống thứ khác: đánh đàn, chơi cờ, thư pháp, vẽ tranh... cái gì cũng biết.
Trường tổ chức hoạt động gì là chị lại đứng ra dẫn chương trình, thậm chí còn lên biểu diễn.
Đến hội thao chị cũng tham gia và giành giải.
Nói chung, chưa từng có việc gì làm khó được chị tôi.
Chính ánh hào quang quá chói của chị đã khiến mọi người luôn mang tôi ra so sánh.
Tết đến, tôi ghét nhất là nhà có khách, hoặc phải đi chúc Tết họ hàng.
Hễ có khách là mẹ lại bắt chị tôi biểu diễn tài nghệ.
Còn tôi thì phải đứng cạnh bên như một con ngốc, làm nền cho chị.
Đến làm người hầu cho chị tôi còn không đủ tiêu chuẩn, vì tôi vụng về, hoặc là làm vỡ ly trà, hoặc là làm đổ trà lên người khách.
Tất nhiên, là tôi cố tình làm vậy.
Thế là mẹ lại mắng tôi:
“Con làm gì thế hả? Đổ cả trà lên người cô con rồi kìa! Cút ra kia! Không có tài cán gì, làm việc cũng chỉ toàn phá hoại!”
Trong tiếng quát tháo của mẹ, tôi trốn vào phòng mình.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có họ hàng lôi tôi ra, bắt tôi đứng cạnh chị để so sánh.
Chúng tôi cao, thấp, béo, gầy đều giống hệt nhau, nhưng họ vẫn cố nặn ra sự khác biệt, và luôn không tiếc lời ca ngợi chị tôi.
Bác gái nói:
“Tiểu Cẩm đúng là hiểu chuyện, từ nhỏ đã tự giác học hành, không để ba mẹ lo lắng.”
Dì hai tiếp lời:
“Đúng vậy, thằng con nhà em mà được một nửa như Tiểu Cẩm thì em nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Cô út chép miệng:
“Học hành giỏi hay không là do thiên phú. Thiếu thiên phú rồi thì có cố mấy cũng vô ích mà thôi.”
Cô ruột tôi chĩa mũi dùi về phía tôi:
“Ờ đúng đấy, Thiêm Hoa với Tiểu Cẩm tuy giống nhau như đúc, vậy mà thiên phú lại kém quá xa đây này.”
Thế là ai cũng thở dài tiếc nuối, trách tôi không bằng chị.
“Thiêm Hoa à, con có gương mặt giống y chị con, sao lại không học được một nửa điểm tốt nào của chị mình vậy?”
“Con phải cố gắng lên đi chứ! Nhìn chị con xem, vừa biết hát biết múa, học hành cũng giỏi. Còn con thì việc gì cũng dở, chỉ biết ăn là giỏi thôi.”
“Con mà không cố gắng, thì sau này không xin được việc thì lấy gì mà nuôi thân? Chẳng lẽ định ở nhà ăn bám cả đời?”
“Dù có ăn bám thì cũng được bao lâu chứ? Sau này ba mẹ con già rồi, chẳng lẽ để một mình chị con nuôi cả nhà sao?”
…
Mọi người quen miệng răn dạy, đả kích tôi, vì khi có tôi ở đó thì họ mới có chuyện để bàn tán.
Chẳng ai để tâm rằng những so sánh ấy đã tàn phá tâm hồn non nớt của tôi như thế nào.
Người khác không để tâm, nhưng tôi thì có.