Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 98

Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:02:01
Lượt xem: 1,252

Nhận ra người phía sau đã lâu không động đậy, nàng lập tức nhận thua, cũng không cần chàng đỡ, mặc kệ hình tượng của mình ra sao, nàng tay chân luống cuống tuột xuống khỏi lưng ngựa, vội vàng tránh xa chàng.

Chui vào trong xe ngựa, tiện tay đóng chặt cửa sổ, tâm trạng mãi mới bình tĩnh lại, thầm thề, nàng sẽ không bao giờ tự ý ngồi lên lưng ngựa của người khác nữa.

Về đến phủ, xuống xe ngựa, nàng cũng không nói chuyện với lang quân phía sau, như có mãnh thú đang đuổi theo, nàng xách váy, bước chân vội vã, đi trước một bước về phòng ngủ phía Đông.

---

Tưởng rằng nàng xấu hổ, nhất thời nửa khắc chắc sẽ không đến gặp mình, kết quả sáng hôm sau, tiểu nương tử lại nhiệt tình như cũ, đến gõ cửa phòng chàng: "Lang quân, Chu thế tử đến chưa?"

Tạ Thiệu vừa tỉnh dậy, quay đầu nhìn đồng hồ cát, giờ Thìn ba khắc.

Tiểu nương tử cười với chàng: "Minh nương tử đã trên đường đến rồi." Ý là muốn hỏi chàng Chu thế tử đã xuất phát chưa.

Lát nữa còn phải đi làm, giải quyết sớm xong việc sớm, chàng đang định bảo Minh Chương ra ngoài hỏi thăm, thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Chu thế tử: "Tạ huynh."

Tạ Thiệu đứng dậy mở cửa, lại thấy Chu Khoáng đi thẳng về phía phòng ngủ phía Đông, chàng kịp thời lên tiếng: "Ở đây này."

Chu Khoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn chàng một cái, hình như hiểu ra điều gì, có người cùng cảnh ngộ, không khỏi muốn cười trên nỗi đau của người khác: "Sao Tạ huynh lại chuyển chỗ ở rồi, bị tẩu tử đuổi ra ngoài à?"

Vừa dứt lời, liền thấy phía sau Tạ Thiệu đi ra một nữ lang: "Thế tử đến rồi."

Chu Khoáng: "..."

 Chương 40: Ôn nhị gia trở về

Chương 40

Chương 40

Chàng ta rõ ràng có ý định cùng chia sẻ nỗi bất hạnh, cùng nhau chịu đựng cảnh ngộ éo le, nhưng kết quả là đôi vợ chồng son nhà người ta lại dọn chỗ ở, kẻ khốn khổ vẫn chỉ có mình chàng.

Tạ Thiệu giữ nguyên vẻ mặt như tối hôm qua, đầy lúng túng, tiến lên chào hỏi hai người. Chú vẹt ở cửa hình như nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền bắt chước: "Tạ huynh, Tạ huynh..."

Hành động này phần nào phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Chu Khoáng quay đầu cười mắng: "Sao không gọi tam gia nữa?"

Trước đây, khi Tạ Thiệu chưa thành thân, mấy người bọn họ thường xuyên đến Du viên. Tạ Thiệu luôn khoản đãi bằng rượu ngon, món ngon, người có tiền đều được gọi là gia, nên sau lưng bọn họ gọi chàng là tam gia.

Chú vẹt cũng nể mặt chàng ta, lập tức đổi giọng: "Tam gia, tam gia..."

Chu Khoáng tiến lên trêu chọc con vật đáng yêu một chút, định bước vào nhà thì bị Tạ Thiệu ngăn lại: "Nói chuyện ở ngoài đi."

Hiện tại đã khác xưa, Đông sương đã có người ở rồi, chỗ ở của tiểu nương tử sao có thể để nam nhân khác bước vào. Còn Tây sương của mình... Vào đó chẳng phải là lộ tẩy hết sao?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trước đây chưa thành thân, mấy người bọn họ đùa giỡn, thậm chí còn ngủ chung một phòng, giờ người ta đã có vợ, có nương tử bầu bạn rồi, vào đó nữa thì không tiện.

Chu Khoáng sực tỉnh, quay người bước xuống bậc thang.

Tạ Thiệu dẫn chàng ta đến đình nghỉ mát ở khu vực núi giả bên hồ, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy chiếc cầu bán nguyệt trên hồ. Phong cảnh hồ nước hữu tình khiến tâm trạng con người thoải mái, nói chuyện cũng hòa nhã hơn.

Quan trọng nhất là, phía sau có một ngọn núi giả, tiện cho người nào đó "vểnh tai" nghe lén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-98.html.]

Quả nhiên tiểu nương tử rất hài lòng với sự sắp xếp của chàng, cách không nháy mắt với chàng. Không biết nàng ta làm thế nào mà có thể mở một mắt nhắm một mắt, khóe miệng nhếch lên, động tác cực nhanh, ánh mắt đưa tình không hề trong sáng. Tim Tạ Thiệu đập thình thịch, sợi tóc mai hôm qua như lại cào vào lòng chàng, vừa tê dại vừa ngứa ngáy. Chàng vội quay mặt đi, không dám nhìn tiểu nương tử lắm chiêu kia nữa.

Ôn Thù Sắc thấy Tạ Thiệu không đáp lại, tuy có chút thất vọng nhưng cũng không để bụng: "Lang quân ngồi với thế tử một lát, ta đi xem A Uyển thế nào."

Minh Uyển Nhu canh đúng giờ đến Tạ phủ, vừa xuống xe ngựa đã muốn rút lui, quay sang hỏi nha hoàn bên cạnh: "Ta đến đây như vậy có ổn không?"

Nha hoàn an ủi: "Cô nương yên tâm, có nhị cô nương ở đó mà."

Nhắc đến Ôn Thù Sắc, Minh Uyển Nhu quả nhiên bình tĩnh lại, tiến lên thông báo tên họ với người gác cổng, nhờ hắn vào bẩm báo. Người gác cổng cười nói: "Minh cô nương mời vào, Chu thế tử đã đến từ lúc nãy, tam thiếu phu nhân đang đợi cô nương đấy ạ."

Nghe thấy cái tên đó, nàng lại bắt đầu hồi hộp.

Nhưng đã đến rồi, không thể quay về được nữa, nàng lo lắng bước qua cổng, vừa đến hành lang dài đã thấy Ôn Thù Sắc, như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng nắm lấy tay nàng: "Chàng, chàng ta thật sự đến rồi sao?"

Ôn Thù Sắc nói không thì sao: "Đang đợi cô đấy."

Minh Uyển Nhu càng thêm căng thẳng, hít sâu một hơi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Sắc Sắc, hay là thôi đi, chàng ta đã nói là hiểu lầm rồi, ta tin chàng ta là được, gặp lại không biết phải nói gì nữa, ngại c.h.ế.t mất."

Ôn Thù Sắc mắng một câu "đồ vô dụng": "Tối hôm trước khóc sưng cả mắt, người ta nói một câu là ngươi lại khỏi ngay được."

Minh Uyển Nhu mặt ủ mày chau: “Ta chẳng còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.”

“Vậy thì ngươi đã lầm rồi, kẻ chẳng còn mặt mũi nào gặp ai không phải là ngươi, mà là Chu thế tử.” Ôn Thù Sắc lên tiếng an ủi nàng: “Ngươi không muốn biết chàng ta rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì khó nói sao?”

Chuyện liên quan đến cả đời, sao Minh Uyển Nhu lại không muốn biết cơ chứ. Trên xe ngựa nàng đã nghĩ suốt dọc đường rồi, hôm đó chàng nói đến nước đó rồi, lại còn bảo là hiểu lầm, vậy rốt cuộc nàng đã hiểu lầm ở chỗ nào?

Không phải là không tin chàng, nhưng lỡ như… Minh Uyển Nhu do dự.

“Đi thôi.” Ôn Thù Sắc kéo nàng: “Có ta ở đây, còn sợ chàng ta ăn thịt  ngươi chắc. Hôm nay chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, có điều gì lo lắng hay muốn hỏi cứ việc nói ra, ngàn vạn lần đừng vì e thẹn mà đánh mất cả đời mình.”

Cũng phải, chuyện cả đời không thể qua loa được, nàng còn phải cùng định chuyện con cái nữa.

Bị ép lên dây cót, Minh Uyển Nhu đi theo sau Ôn Thù Sắc, cũng không biết đã vòng qua bao nhiêu chỗ, xuyên qua giả sơn, liền nhìn thấy một tòa đình nghỉ mát trước mặt.

Hai vị lang quân trong đình cũng nhìn thấy các tiểu nương tử bước vào.

Ánh nắng ban mai tươi đẹp chiếu lên người hai nàng, áo ngắn màu hồng đào, váy dài chấm đất, sắc màu rực rỡ, cảnh sắc trong sân bỗng chốc sinh động hẳn lên.

Bảo sao người ta nói tiểu nương tử vốn là một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.

Tiểu nương tử lại bắt đầu liếc mắt đưa tình với hắn rồi, Tạ Thiệu thức thời bước ra khỏi đình.

Minh Uyển Nhu cũng chạm phải ánh mắt của Chu Khoáng, khác với vẻ hoảng hốt xa lạ lần trước, chỉ thấy ánh mắt đối phương như chứa đựng muôn vàn cảm xúc, muốn nói lại thôi, vô cùng phức tạp, nàng ngẩn ra, theo bản năng lùi về sau một bước, bị Ôn Thù Sắc kịp thời đỡ lấy eo.

Không thể trốn, chỉ đành căng da đầu tiến lên.

“Tam công tử.” Minh Uyển Nhu cúi đầu chào Tạ Thiệu đang đi xuống, bước chân như nặng ngàn cân, từng bước một di chuyển đến trong đình, hướng lang quân trước mặt hành lễ: “Thế tử…”

Người đã gặp rồi, người không liên quan đều phải tránh đi.

 

Loading...