CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 97
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:59:54
Lượt xem: 1,346
---
Lần trước quyên góp lương thực, Ôn Thù Sắc đã đến Vương phủ nhưng không có tâm trạng để ý. Xe ngựa dừng trước cửa, nàng vén rèm nhìn ra, trên cổng phủ đã treo hai chiếc đèn lồng, trước cửa và dưới bậc thang, hai bên trái phải đều có một thị vệ đứng gác, so với Ôn gia và Tạ gia thì uy nghiêm hơn một chút.
Chuyện của nàng dù lớn đến đâu cũng chỉ là chuyện riêng tư, nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, ngồi trên xe ngựa cũng chán, nàng bèn xuống xe, đi đi lại lại trước cổng Vương phủ.
Đang lúc mong mỏi ngóng trông, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động từ bên trong vọng ra, Tạ Thiệu và Chu Khoáng cùng nhau bước ra.
Sắc mặt Chu Khoáng không tốt lắm, "Ý ta là vậy sao, ta rõ ràng nói là..." Hắn đột nhiên quay đầu lại, chắn trước Tạ Thiệu đang muốn bước qua ngưỡng cửa.
Tạ Thiệu kịp thời dừng bước, nghiêng đầu nhìn lên, liền thấy ánh đèn phía đối diện, nữ lang đứng cạnh xe ngựa, chẳng phải là tiểu nương tử nhà chàng thì còn ai vào đây nữa.
Người ta đã đợi đến tận đây, có thể tưởng tượng được nàng sốt ruột đến mức nào.
Tiểu nương tử cũng nhìn thấy chàng, nàng nâng chiếc đèn lồng trong tay, bước nhanh tới, "Lang quân hôm nay sao về muộn vậy?" Thấy Chu Khoáng, nàng quay sang chào hỏi: "Thế tử."
So với lần gặp trước, Chu Khoáng hình như càng thêm lúng túng, đáp lễ gọi: "Tẩu tử."
Ôn Thù Sắc len lén liếc hắn một cái, bước chân lặng lẽ dịch sang phía Tạ Thiệu, đến bên cạnh chàng, nàng kéo kéo tay áo chàng. Tạ Thiệu nghiêng đầu, liền thấy hai hàng mi cong cong của tiểu nương tử nhướng lên, nàng lặng lẽ mấp máy môi với chàng, nhắc nhở: "Hỏi chưa?"
Nàng cẩn thận như vậy, Tạ Thiệu đương nhiên cũng không thể làm động tác lớn, phối hợp gật đầu.
Hành động nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Chu Khoáng, nghĩ đến hai người này cả ngày hôm nay không biết đã nói xấu mình sau lưng như thế nào, Chu Khoáng lập tức cảm thấy nghẹn khuất, bèn tự mình lên tiếng: "Tẩu tử, ngày mai có thể giúp ta một việc, hẹn Minh nương tử ra ngoài được không, ta có lời muốn nói với nàng."
Ôn Thù Sắc hơi biến sắc, có chút khó xử.
Bây giờ còn chưa rõ tình hình, gặp mặt, chẳng phải lại đ.â.m thêm một nhát d.a.o vào tim A Uyển sao.
Chu Khoáng vừa thấy vẻ mặt nàng, liền cảm thấy nóng bừng, nghiến răng nghiến lợi, thanh minh: "Tẩu tử yên tâm, ta, ta không có ý gì khác." Nói xong quay đầu đi, xấu hổ đến mức chỉ muốn chọc thủng một lỗ trên mặt đất rồi chui xuống.
Quá mất mặt, lần này mất hết mặt mũi rồi.
Ôn Thù Sắc thấy hắn như vậy, thần sắc ngẩn ra, nhìn về phía Tạ Thiệu, Tạ Thiệu cho nàng câu trả lời: "Minh nương tử hiểu lầm rồi."
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, Ôn Thù Sắc thở phào nhẹ nhõm: "Hiểu lầm là tốt rồi." Nếu không chuyện này thật sự khó giải quyết.
Đã là hiểu lầm, giải quyết là được, Ôn Thù Sắc nhớ tới chuyện hắn vừa nhờ vả, bèn hỏi: "Thế tử muốn hẹn ở đâu?"
Chu Khoáng không còn mặt mũi nào nhìn Ôn Thù Sắc nữa, ngoẹo cổ: "Nghe theo ý kiến của Minh nương tử."
Nàng ấy có thể có ý kiến gì chứ, e rằng vẫn sẽ để mình ra chủ ý cho nàng ấy. Quán trà, quán rượu đều không phải là nơi nói chuyện thích hợp.
Ôn Thù Sắc đề nghị: "Ở ngoài cẩn thận vách có tai, hay là ngày mai thế tử đến Tạ phủ, ta sẽ gọi đại nương tử Minh gia đến, có hiểu lầm gì, các người nói rõ mặt đối mặt?"
Một câu "vách có tai" thật hay, Tạ Thiệu liếc nhìn tiểu nương tử bên cạnh, nàng ấy e rằng chính là cái tai ở vách bên kia.
Nhưng chuyện này bản thân chàng cũng coi như là người chứng kiến từ đầu đến cuối, sắp đến hồi kết rồi, nói sao cũng có chút tò mò, Tạ Thiệu không lên tiếng, ngầm đồng ý với chủ ý của tiểu nương tử.
Chu Khoáng trả lời rất dứt khoát: "Được, ngày mai giờ Tỵ ta sẽ đến Tạ phủ, làm phiền Tạ huynh và tẩu tử rồi."
Giờ Tỵ đã coi như muộn rồi, với tâm trạng hiện tại của hắn, chỉ hận không thể hẹn Minh nương tử ra ngoài ngay đêm nay, lập tức giải thích rõ ràng với nàng ấy.
Muốn chuồn từ lâu rồi, chuyện đã bàn bạc xong, Chu Khoáng vội vàng cáo từ hai người, xoay người vào phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-97.html.]
Hai người còn lại quay đầu đi về phía xe ngựa.
Thấy người đã vào cửa, Ôn Thù Sắc mới cẩn thận dò hỏi lang quân bên cạnh: "Rốt cuộc Chu thế tử đã nói gì, mà khiến A Uyển hiểu lầm đến vậy?"
Tạ Thiệu liếc nhìn tay áo bị tiểu nương tử nắm lấy, không ảnh hưởng đến việc chàng đi đường nên cũng mặc kệ, đoán: "Chắc là không muốn thành thân."
Ôn Thù Sắc trợn mắt: "Hắn không muốn thành thân, tưởng A Uyển muốn gả cho hắn lắm chắc?"
Cũng đúng, hôm đó trên tường, đại nương tử Minh gia vì muốn từ hôn, còn định bày mưu thả chó cắn người.
Hồi thần lại, chàng khẽ cười một tiếng, hai người bọn họ ngay cả ăn cơm còn thành vấn đề, vậy mà còn có tâm trạng lo chuyện bao đồng của người khác.
Chu phu nhân giữ chàng lại một lúc, giờ đã không còn sớm nữa, thấy nàng đi phía sau mình, bước chân chậm chạp, Tạ Thiệu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng lên phía trước: "Muộn rồi, lên xe thôi."
Còn mình thì nhận lấy dây cương từ tay Minh Chương, cưỡi ngựa đi theo sau xe ngựa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ôn Thù Sắc vốn còn muốn hỏi thêm, thấy chàng không lên xe mà tự mình cưỡi ngựa, bèn thôi.
Vương phủ cách Tạ gia một đoạn đường, ngồi một lúc cũng thấy chán, nàng đẩy cửa sổ ra, muốn nói chuyện với lang quân, kết quả lại bị cảnh đêm trước mắt hấp dẫn.
Bên ngoài con hẻm của Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ, phủ lên những ngôi nhà xung quanh một lớp ánh bạc. Gió đêm nhẹ nhàng thổi, hàng cây dương cao vút hai bên đường phát ra tiếng xào xạc, tạo nên một khung cảnh nên thơ.
Đáng tiếc ngồi trong xe ngựa không thể thưởng thức trọn vẹn, Ôn Thù Sắc bỗng nhiên thò đầu ra sau, hỏi: "Lang quân, phong cảnh trên lưng ngựa có đẹp không?"
Tạ Thiệu không biết nàng có ý gì, ngẩng đầu nhìn, ánh trăng hôm nay quả thực không tệ, đáp: "Cũng tạm."
Cổ tiểu nương tử càng vươn ra xa hơn: "Vậy lang quân, ta có thể lên đó không?"
Tạ Thiệu: "..."
Ôn Thù Sắc chưa từng cưỡi ngựa, nhưng đã từng ngồi trên lưng ngựa của Ôn tam công tử. Mấy năm trước, Ôn tam kéo dây cương, nàng ngồi trước mặt hắn, hắn còn từng chở nàng chạy trên đường, rất thú vị.
Nàng tưởng lần này cũng giống như trước, nàng ngồi phía trước, Tạ tam điều khiển ngựa là được.
Ai ngờ lại không như ý muốn.
Không nói đến việc nàng đã lớn, người phía sau muốn kéo dây cương thì hai tay phải vòng qua người nàng, cả người nàng đều ở trong lòng hắn, hơn nữa người này cũng không phải là huynh trưởng Ôn tam của nàng.
Lưng nàng áp vào lồng n.g.ự.c hắn, nóng rực, hương thơm quen thuộc nồng nàn hơn hai lần trước, bao trùm lấy nàng, chui vào mũi nàng.
Phong cảnh gì, ánh trăng gì, nàng đều không còn nhìn thấy nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dày vò, nào còn tâm trí đâu mà thưởng thức.
Nhưng muốn lên là do nàng đề nghị, tổng không thể lại xuống, hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể căng cứng người không nói lời nào, người phía sau hơi tới gần một chút, nàng liền lập tức nhích về phía trước.
Lang quân cũng không nói lời nào.
Sau khi phá sản, tiểu nương tử không còn búi tóc cầu kỳ nữa, chỉ búi đơn giản, trâm cài cũng chỉ có một chiếc, mái tóc đen nhánh không thể nào giữ hết được, vài sợi tóc tản ra bay theo gió phất vào mặt chàng, lúc đầu chỉ như cào nhẹ lên da, cuối cùng lại cào vào tận đáy lòng, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, dù chàng có né tránh thế nào, mấy sợi tóc kia cứ như đang đối đầu với chàng, nhất quyết phải quấn lấy chàng không buông.
Nàng càng động đậy, chàng chỉ có thể cắn chặt răng.
Mấy lần như vậy, cuối cùng Tạ Thiệu cũng không nhịn được nữa, kéo dây cương, đột nhiên dừng lại, nói với tiểu nương tử phía trước: "Nàng vẫn nên xuống đi, nàng cứ cựa quậy như vậy, quá làm lòng người xao động, nàng không phải đang ngắm cảnh, mà là đang thử thách giới hạn đạo đức của ta."
Ôn Thù Sắc: "..."
Tuy rằng đúng ý nàng, nhưng nàng vẫn cứng miệng: "Giới hạn đạo đức của lang quân cũng quá thấp rồi."