Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 94

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:56:27
Lượt xem: 1,316

Hắn khẽ "chậc" một tiếng, liếc mắt nhìn nàng: "Còn có thể làm sao? Đã bái đường thành thân, ta sao có thể bỏ nàng? Đã không thể bỏ, thì không thể để nàng c.h.ế.t đói được." Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Tuy rằng nương tử như nàng rất dễ bị bỏ."

Người này đúng là lắm mồm, tình cảm tốt đẹp không cần, cứ phải khiến người ta không biết cảm kích hắn.

Ôn Thù Sắc không ăn nổi nữa, bèn hỏi: "Lang quân vẫn chưa dùng bữa phải không?"

Tạ Thiệu quay mặt đi: "Ta không đói." Nhưng yết hầu lại không nhịn được nuốt nước bọt.

Ôn Thù Sắc: "..."

Thôi được rồi, chẳng qua là lắm mồm, cứ coi như nàng không có tai vậy. Xem xét một người dựa vào cảm nhận là được, nàng lại hỏi: "Lang quân, chàng có biết chơi oẳn tù tì không?"

Trai tráng biết uống rượu, ai mà chẳng biết chơi oẳn tù tì?

Tạ Thiệu nghi ngờ nhìn nàng, chẳng lẽ nàng muốn chơi với hắn?

Quả nhiên hắn đoán không sai, tiểu nương tử vẻ mặt hứng thú: "Bây giờ là giờ cơm trưa, lang quân chắc không bận, chúng ta chơi một ván, ai thắng được ăn thịt."

Thật ấu trĩ.

Một đĩa thịt mà cũng phải dựa vào oẳn tù tì, hắn phải thảm hại đến mức nào? Không muốn thể hiện tình trạng bi thảm của mình thêm nữa, hắn liền từ chối: "Ta đã ăn rồi."

Tiểu nương tử không bỏ cuộc: "Trước đây nghe Minh nhị công tử nói, trong Phượng Thành nếu luận về chơi oẳn tù tì, phải kể đến lang quân là lợi hại nhất, chưa từng thua. Ta vẫn luôn ngưỡng mộ, nhưng không có cơ hội được chứng kiến. Bây giờ lang quân xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đã là người một nhà, ta cũng không khách sáo nữa, để ta được mở mang tầm mắt một chút được không?"

Minh nhị công tử?

Hắn chỉ nghe được một nửa câu: "Chính là vị Minh nhị công tử đã tuyệt thực một ngày vì nàng?"

Ôn Thù Sắc: "..."

Đột nhiên lật lại chuyện cũ, lại còn là chuyện nghe lén được, thật là mất hứng. "Đều là chuyện trước kia rồi, ta không phải đã gả cho lang quân sao? Lang quân đừng có được voi đòi tiên."

Tạ Thiệu kinh ngạc.

Xin hỏi hắn được lợi gì? Là để nàng phá gia sản nhà hắn sao?

Tiểu nương tử thấy cách này không được, liền dùng kế khích tướng: "Lang quân là không muốn chơi, hay là không dám chơi?"

Đến tửu lâu uống rượu chơi với đám huynh đệ thì vui vẻ, ngồi đây chơi với một tiểu nương tử thì có gì thú vị? Nhưng thấy tiểu nương tử vẻ mặt kiên quyết, hắn đành phải phối hợp: "Ba ván hai thắng."

"Thành giao."

"Ba, năm..."

Quả nhiên tiểu nương tử thua, nhưng lại không hề có vẻ chán nản, đưa đĩa thịt về phía lang quân: "Chàng ăn đi."

Tạ Thiệu: "..."

Nhìn thấy nửa đĩa thịt chui vào bụng mình, hắn không nhịn được ngẩng đầu, ánh mắt khinh bỉ: "Sao nàng ngốc vậy?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ôn Thù Sắc hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn hắn. Là hắn không biết điều, đừng trách nàng: "Chơi lại."

Sĩ khả sát bất khả nhục, tiểu nương tử bắt đầu giật giật tay hắn: "Lang quân, chàng ra chậm quá."

"Chậm chỗ nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-94.html.]

Tiểu nương tử đột nhiên trở nên vô lý, bắt đầu công kích cá nhân: "Ta biết rồi, hóa ra danh tiếng lang quân chiến thắng đều dựa vào mấy trò mèo này."

Lời này Tạ Thiệu không muốn nghe, vén rèm nói với Mẫn Chương bên ngoài: "Ngươi lại đây canh chừng."

Ôn Thù Sắc không chịu thua kém, đẩy cửa sổ bên kia, gọi Tường Vân lại: "Ngươi cũng canh chừng cô gia."

Thắng thua là chuyện nhỏ, không thể coi thường người khác. Hai người bắt đầu lại.

Mỗi người một bên cửa sổ, tiểu tư và nha hoàn của họ ghé vào, ra sức cổ vũ.

"Nương tử, năm."

"Công tử, ra một..."

Hai người không biết từ lúc nào đã quên mất mục đích ban đầu, một đôi đũa, cũng không phân biệt ngươi ta, ai thắng tự mình gắp thịt bỏ vào miệng.

Đợi đến khi đĩa trống không, hai người đồng thời hoàn hồn, nhưng đã quá muộn.

Cảm giác đói bụng đã biến mất, lúc trước lang quân còn như một con gà trống kiêu ngạo, đột nhiên từ trò chơi ấu trĩ như hạ thấp trí tuệ này, ý thức được điều gì đó.

Liếc nhìn tiểu nương tử, ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào đĩa trống.

Nhìn xem hắn đã làm chuyện tốt gì, Tạ Thiệu day day mi tâm, hối hận không kịp, tranh ăn với một tiểu nương tử, thật mất mặt. Hắn đứng dậy xuống xe ngựa: "Ta đi làm việc trước, lần sau lại mua cho nàng."

Ôn Thù Sắc không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, đồ ăn nhiều dầu mỡ không biết đã ăn bao nhiêu miếng, bụng khó chịu vô cùng.

Quan trọng là đĩa thịt người ta vất vả sao chép sách kiếm được, lại bị mình lãng phí hết, nàng vừa áy náy vừa tự trách, thò đầu ra khỏi cửa sổ, hướng về phía bóng lưng vội vã phía trước nói: "Lang quân, sáng mai đừng vội đi, ta làm cho chàng mấy cái bánh gạo."

Giả vờ ra dáng hiền thê lương mẫu.

Tạ Thiệu quay đầu lại, cũng thể hiện thái độ của người chồng: "Về sớm một chút."

---

Kết quả sáng hôm sau, Tạ Thiệu ngồi trong phòng chờ bánh gạo của nàng, đợi hết một nén nhang, lại đợi được câu hỏi xin phép của tiểu nương tử: "Lang quân, ta đến Minh gia một chuyến, lát nữa về."

Nhìn đôi tay trống trơn của nàng, cũng có thể đoán được, lời nàng nói hôm qua đã bị chó ăn mất rồi.

Tâm trạng không tốt, người cũng khó chịu: "Nàng mỗi ngày đúng là không rảnh rỗi, còn bận hơn ta đi làm."

Vừa dứt lời, tiểu nương tử đột nhiên tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, kéo hắn vào phòng. Tạ Thiệu biến sắc, nàng muốn làm gì? Ban ngày ban mặt chẳng lẽ còn muốn dụ dỗ hắn?

Trong lúc kinh hãi, tiểu nương tử ghé sát tai hắn, nói ra một tin sét đánh: "Chu thế tử có ẩn tật, Minh đại nương tử muốn từ hôn."

Tạ Thiệu sững sờ: "Cái gì?"

"Lang quân không biết sao? Chiều hôm qua Chu thế tử hẹn gặp Minh đại nương tử, Chu thế tử nói, hắn ban đêm có 'khó nói', nếu Minh đại nương tử để ý thì có thể từ hôn."

Tạ Thiệu nhíu mày, càng thêm mơ hồ.

"Chàng nói xem Chu phu nhân cũng lạ, thế tử đã có ẩn tật, sao còn ra ngoài bàn chuyện hôn nhân? Đây không phải hại người ta sao?" Nàng đau lòng nói: "Khổ thân  nàng ấy, tối qua khóc cả đêm, hai tháng nữa là đến ngày cưới rồi, còn chưa biết có thể từ hôn được không, nếu không được, nàng ấy chẳng phải cả đời thủ tiết sao?"

 

Loading...