Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 86

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:47:01
Lượt xem: 1,217

Từ khi Ôn Hoài rời khỏi trường tư thục mấy năm trước, liền theo cha thường xuyên ở bên ngoài, ít khi về Phụng Thành, không thân thiết với Tạ tam công tử, Bùi Khanh thì càng khỏi phải nói, trong lòng nghi ngờ mình khi nào thì thân thiết với hắn đến mức có thể gặp mặt, nhưng trên mặt vẫn lễ phép đáp lễ: "Bùi công tử cứ bận việc của mình trước đi."

Bùi Khanh vừa đi, Ôn Hoài mới nhận ra, hôm nay Tạ Thiệu mặc một thân quan phục, kinh ngạc hỏi: "Tạ tam công tử làm quan rồi à?"

Hai người đều đứng thứ ba trong nhà, xưng hô mà không thêm họ ở phía trước, có cảm giác như đang gọi chính mình.

Tạ Thiệu gật đầu: "Viên ngoại lang, quan cửu phẩm."

Quả nhiên người không ở Phụng Thành, cái gì cũng không biết.

Nghe chức quan này, liền biết tám chín phần là mua được, nhà họ Tạ giàu có cả Phụng Thành đều biết, mà vị Tạ tam công tử này ăn chơi lêu lổng cũng là điều ai cũng biết.

Theo hắn thấy, thay vì mua quan, còn không bằng để dành tiền, mua thêm mấy chiếc thuyền, đợi đến khi hết kỳ cấm đánh bắt cá, thuyền ra khơi, chắc chắn sẽ đầy ắp cá tôm trở về, hà cớ gì phải đi con đường làm quan.

Nhưng mỗi người có một cách sống riêng, hắn chúc mừng: "Chúc mừng Tạ tam công tử."

Cũng không cần chúc mừng, chính hắn cũng có một chức, Tạ Thiệu cười cười không đáp, dẫn hắn đi về phía vườn hoa.

Ôn Hoài từng đến sân của Tạ đại công tử, mơ hồ còn nhớ đường, đi được một đoạn, thấy phương hướng hình như không đúng lắm, trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng không chắc đại công tử có đổi sân hay không, cũng không hỏi, bám sát phía sau Tạ Thiệu.

Vườn hoa hắn là lần đầu tiên vào, so với sân của Tạ đại công tử trước đây, hình như lớn hơn gấp ba, gấp năm lần, vòng vèo mãi vẫn chưa đến nơi, người lạ chỗ, lại bị tiếng chim hót trong vườn làm cho có chút bất an, hỏi Tạ Thiệu: "Đại công tử có ở nhà không?"

"Ở nha môn."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chủ nhân không có nhà, mình đột nhiên đến thăm khuê phòng, hình như không ổn lắm, đang định quay về tiền sảnh đợi hạ nhân thông báo, gọi hai vị nương tử nhà họ Ôn ra. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tường Vân đang cắm hoa trong hành lang đối diện, sắc mặt chợt vui mừng, ngẩng đầu tìm kiếm muội muội ruột đã xa cách nửa năm không gặp của mình.

Bên kia Tường Vân nghe thấy động tĩnh dưới hành lang cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức sững sờ, ngây người một lúc, xoay người chạy vào cửa sau: "Nương tử, tam công tử về rồi!"

Về thì về, có gì mà phải kinh ngạc như vậy, mấy ngày nay nàng bị chứng ngủ nướng hành hạ, Ôn Thù Sắc đang nằm nghiêng trên trường kỷ ngủ gật, nghe vậy như con lươn không xương, chậm rãi chống người dậy.

Tường Vân biết nàng hiểu lầm, ghé sát mặt vào, hưng phấn nhắc nhở: "Là tam công tử nhà chúng ta, Ôn tam công tử về rồi."

Nữ lang vừa rồi còn uể oải, lập tức tỉnh táo hẳn, "xoạt" một cái ngồi dậy khỏi trường kỷ: "Ca ca về rồi? Người đâu, ở đâu..."

Vừa xách váy, vừa hỏi Tường Vân, vội vàng bước qua ngưỡng cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang đi tới đối diện.

Có tên mặt trắng kia làm nền, người phía sau quả thực có thể gọi là Bao Công mặt đen.

Quả nhiên là càng ngày càng đen.

Không sai, chính là ca ca của nàng, Ôn tam công tử Ôn Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-86.html.]

Đợi đến khi người đi đến trước mặt, mặc kệ vẻ mặt vui mừng của Ôn Hoài, trước tiên lên tiếng nói: "Ca ca, sao huynh lại đen thế này?"

Ôn Hoài sững người, sờ sờ mặt: "Đen sao, sao ta không thấy." Không quan trọng, cẩn thận quan sát nàng một lượt: "Cảo Tiên không thay đổi gì, trắng trẻo mũm mĩm."

Mặt trời Phúc Châu sao lại độc ác như vậy, miệng lưỡi không tiến bộ chút nào thì thôi, sao mắt cũng mù luôn rồi.

Cái gì mà trắng trẻo mũm mĩm!

Nhất là khi nhận ra ánh mắt của lang quân bên cạnh cũng đang nhìn về phía mình, nàng lập tức sốt ruột: "Ta thay đổi rồi." Quay đầu lại cầu cứu Tường Vân: "Ngươi nói xem, ta có phải gầy đi không."

Tường Vân ra sức bênh vực chủ tử nhà mình: "Nương tử gần đây gầy đi nhiều lắm."

Lòng dạ đàn bà như biển cả, trước đây đã từng chịu thiệt không ít lần trên người muội muội ruột này, có kinh nghiệm rồi, Ôn Hoài lập tức nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lời: "Nhìn kỹ thì đúng là gầy đi rồi."

Vậy mới đúng chứ.

Mỗi người đều tự rút lui, Ôn Thù Sắc lúc này mới lộ ra vẻ quan tâm: "Ca ca khi nào thì về?"

"Vừa vào thành, trên đường gặp Tạ tam công tử." Nói xong quay đầu lại nhìn Tạ Thiệu với vẻ biết ơn: "Nếu không có tam công tử, ta còn không biết muội đang ở Tạ gia."

Câu nói mơ hồ này, thật sự khiến người ta không hiểu, hắn rốt cuộc là biết rồi hay là chưa biết.

Ôn Thù Sắc theo bản năng nhìn về phía lang quân sau lưng hắn, lang quân nhận ra ánh mắt của nàng, lập tức nhún vai, vẻ mặt bất cần đời lộ ra mấy phần bất lực.

Hai người cứ liếc mắt đưa tình như vậy, Ôn Hoài nhìn mà ngơ ngác.

Ôn Thù Sắc hiểu ra, hẳn là chưa biết chuyện: "Chỉ có mình ca ca về thôi sao, phụ thân đâu?"

"Sắp rồi, nhiều nhất nửa tháng nữa là đến Phụng Thành." Nhìn xung quanh, liền hỏi: "Tố Ngưng đâu?" Không thấy người, lại hỏi: "Sao muội lại đến Tạ phủ?"

Nên bắt đầu từ đâu đây.

"Nói ra thì dài dòng lắm." Nhất thời nửa khắc cũng không nói rõ được, nhưng sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết, Ôn Thù Sắc trước tiên mời người vào nhà: "Ta từ từ nói cho huynh nghe."

Tạ Thiệu không đi theo nữa, dừng chân ngoài cửa, phòng trường hợp Ôn Hoài kích động quá sẽ xảy ra cãi vã không cần thiết, ngẩng đầu nhìn Ôn Thù Sắc, lên tiếng gọi, "Nàng cứ trò chuyện với Ôn tam công tử, ta còn phải đi làm."

Ôn Thù Sắc gật đầu, "Được."

Không khí giữa hai người rất kỳ lạ, Ôn Hoài luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lời Tạ Thiệu nói không sai, Cảo Tiên hẳn đã ở phủ Tạ một thời gian, quen biết với mọi người trong phủ.

 

Loading...