Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 81

Cập nhật lúc: 2024-11-09 05:43:27
Lượt xem: 1,349

Cũng mới đến không lâu, đang đứng trước cửa kéo Ôn Thù Sắc nhìn trái nhìn phải, "Cũng không thấy gầy." Sau đó trách móc, "Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói với ta? Nếu không phải biết hôm nay ngươi về Ôn gia vay tiền, ta thật sự không tin ngươi đã phá sản." Sau lưng không có mắt, không biết có người đến, "Lần trước ngươi còn nói với ta, Tạ tam kia là phá gia chi tử, bây giờ ta thấy không hẳn vậy, rõ ràng là ngươi phá hết tiền của người ta."

Ôn Thù Sắc dường như cũng không thấy lang quân bước vào, vẻ mặt đau khổ day dứt, "Ngươi đừng nói nữa, ta đã hối hận rồi, đói bụng hai ngày, ruột gan đều hối hận xanh cả rồi, ngày tháng sau này phải làm sao bây giờ?"

Minh Uyển Nhu ưỡn ngực, vô cùng hào hiệp, "Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn một miếng ăn, sẽ không để ngươi chịu đói, ta nuôi ngươi."

"Ngươi nói thì dễ lắm, ngươi nuôi ta bằng cách nào? Ta bây giờ không phải chỉ có một cái miệng ăn đâu, ngươi nuôi ta, còn Tạ tam thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nuôi cả chàng ấy..."

Minh Uyển Nhu không chút suy nghĩ, "Được thôi,  cùng lắm ba bữa cơm, thêm một cái miệng ăn thôi mà."

Ôn Thù Sắc lắc đầu, "Ta biết ngươi thật lòng muốn giúp ta, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nói câu này trước mặt Tạ tam. Đàn ông trên đời ai chẳng sĩ diện, vợ mình nuôi không nổi thì thôi, ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi, còn phải dựa vào bạn bè cứu tế, khác gì ăn xin, chẳng phải là nói thẳng ra chàng ấy vô dụng, vả mặt chàng ấy sao?"

[Tác giả có lời muốn nói]

Hu hu hu, mấy ngày nay ở Bắc Kinh, không thể cập nhật cố định, bắt đầu từ ngày 15 sẽ tăng thêm chương! (Chương sau Tạ tam nhậm chức)

 Chương 34: Chép sách

Chương 34

Lời này nghe thế nào cũng thấy không đúng.

Đúng là hôm nay hắn đã ăn một bữa cơm ở trà lâu của Thôi Gia, cũng đúng là đã lấy mười lượng bạc Chu Khoáng cho.

Loại tình huống này trước khi hắn phá sản cũng từng có, đừng nói một bữa cơm, mấy người đi Túy Hương Lâu, phần lớn đều là Tạ Thiệu hắn trả tiền.

Hôm nay  cùng lắm chỉ là ăn chực Thôi Gia một bữa cơm, vốn không có suy nghĩ gì, nghe tiểu nương tử nói vậy, lại không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn. Nuôi không nổi vợ, còn phải dựa vào nàng bán trang sức sống qua ngày, không có cơm ăn phải đi tìm bạn bè cứu tế, chẳng phải là nói tình cảnh hiện tại của hắn sao?

Mấy ngày nay sau khi phá sản, cảm nhận rõ ràng nhất ngoài việc đói bụng ra, không thấy có chỗ nào đáng xấu hổ, bây giờ bị tiểu nương tử đội cho một cái mũ cao, người nói vô tình, người nghe hữu ý, khó tránh khỏi lại bị chọc trúng tim đen.

Biết nàng còn đang đói, lúc về Tạ Thiệu cố ý bảo Thôi Gia làm mấy món ăn, lúc này dù thế nào cũng không lấy ra được, bước chân đi tới, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tiểu nương tử, thuận miệng chào hỏi Minh Uyển Nhu một tiếng, "Minh nương tử đến rồi."

Minh Uyển Nhu giật mình, đột nhiên quay đầu lại.

Lần trước ở trên tường lén lút tính toán, kết quả tâm tư xấu xa đều bị hắn nghe thấy hết, nghĩ lại thấy xấu hổ, hận không thể có bản lĩnh hô phong hoán vũ, xóa sạch ký ức của đối phương.

Chính vì vậy, vẫn luôn không dám đến Tạ gia thăm Ôn Thù Sắc.

Nếu không phải hôm nay nghe nói Ôn Thù Sắc về Ôn gia một chuyến, bị đại phu nhân đuổi ra ngoài, e rằng Minh Uyển Nhu vẫn không có mặt mũi tới cửa.

Người còn chưa hoàn hồn, lại bị nghe lén, phản ứng đầu tiên của Minh Uyển Nhu là hồi tưởng xem mình vừa rồi có nói gì đắc tội người ta hay không.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng mỗi lần nàng cùng Ôn Thù Sắc nói chuyện “thiếu niên khinh cuồng” trong Phụng Thành, nàng chưa từng nói lời nào dễ nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-81.html.]

Chủ nhân khu vườn đã bước lên bậc thang, vào nhà định đóng cửa, Minh Uyển Nhu mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Tam, tam công tử.”

Không còn mặt mũi ở lại, Minh Uyển Nhu vội nhét túi bạc vào tay Ôn Thù Sắc: “Cảo Tiên, hôm nay ta ra ngoài gấp, trên người chỉ có chừng này bạc, muội cầm lấy dùng trước, đợi hai ngày nữa ta lại đến thăm muội.”

Ôn Thù Sắc không nhận: “Muội đã nói không cần.”

“Muội cầm lấy đi.”

“Thật sự không cần, tỷ đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài, Tạ gia là phủ đệ lớn như vậy, tỷ còn sợ muội c.h.ế.t đói hay sao, chẳng qua không thể trở lại cuộc sống thoải mái trước kia thôi…”

Hai người vừa đi vừa nói, tiếng nói càng lúc càng xa.

Tạ Thiệu vào nhà đóng cửa, đang định bảo Mẫn Chương tự mình giải quyết hộp thức ăn mang về, thì thấy trên bàn có một miếng thịt bò kho và hai vò rượu.

Tạ Thiệu ngẩn ra.

Nàng thật sự không ăn?

Bên kia Ôn Thù Sắc vừa tiễn Minh Uyển Nhu, quay về đi ngang qua Tây sương phòng, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra từ bên trong, Tạ Thiệu đứng ở ngưỡng cửa, ôn hòa hỏi nàng: “Không đói?”

Cho dù nàng nghiến răng nuốt vào bụng, không nói ra nỗi khổ với người ngoài, e rằng cũng không no bụng.

Ôn Thù Sắc ăn xong bữa trưa, sau khi ra khỏi Túy Hương Lâu liền âm thầm thề ba ngày không ăn cơm, lắc đầu: “Muội đã dùng cơm trưa ở Ôn gia rồi, không đói.”

Rõ ràng đang nói dối.

Hắn lại nói: “Cùng ăn.”

Ôn Thù Sắc vẫn từ chối: “Không cần, từ nhỏ muội đã có thói quen không ăn sau giờ ngọ, lang quân bận rộn cả ngày ở bên ngoài, hẳn là chưa ăn gì, muội đã bảo Phương cô cô đưa thịt bò kho đến phòng lang quân rồi, lang quân cứ ăn tạm một bữa, ngày mai muội sẽ nghĩ cách.”

Nàng có thể nghĩ cách gì, đi bán trang sức nữa sao?

Nhìn kỹ, cây trâm cài đầu bằng vàng khảm ngọc nổi bật nhất ngày xưa hình như cũng không còn.

Lời của Chu Khoáng, cuối cùng nàng cũng nghe lọt tai, lại nhớ tới đêm tân hôn tiểu nương tử cùng hắn ước định ba điều, trong đó có một điều, không được sống khổ.

Tiểu nương tử không chủ động nhắc đến với hắn, tuy rằng có chút tự biết thân biết phận và áy náy, nhưng ít ra nàng hiểu chuyện, không phải loại người vô lý.

Hắn nói: “Không cần bán trang sức và trâm cài nữa, chuyện tiền bạc, ta sẽ nghĩ cách.”

 

Loading...