CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 77
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:38:11
Lượt xem: 1,451
Hắn buông đũa, mở cửa, mặc kệ vẻ mặt của đám người bên ngoài, gọi Mẫn Chương, vội vàng ra khỏi phủ.
Chợ đêm luôn nhộn nhịp hơn ban ngày, ánh đèn sáng trưng, trong những ô cửa sổ chạm khắc trên lầu các đều là bóng người lấp ló.
Mẫn Chương theo sau hắn, len lỏi giữa đám đông, đi từ đầu đường đến cuối phố. Mùi rượu thoảng đưa từ quán rượu trong hẻm nhỏ, kích thích ý chí con người. Bao nhiêu tâm tư cũng không chống lại được việc trong túi chỉ có hai ba lượng bạc.
Không biết đã đi bao lâu, chủ tớ hai người chọn một cây cầu vắng vẻ không có người.
Tạ Thiệu dựa lưng vào lan can đá, nhìn ánh đèn rực rỡ phía xa, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm rượu từ hai bình rượu Mẫn Chương mua bằng một lượng bạc, vị cay xè từ cổ họng lan xuống tận phổi.
Ngoài cay ra thì chẳng có mùi vị gì.
Mẫn Chương thấy hắn uống một hơi cạn sạch, dường như cũng không thấy khó chịu, bèn lấy từ trong người ra một cái bánh bao chậm rãi gặm. Gặm được một nửa, hắn cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, quay đầu thấy chủ tử đang nhìn mình, tưởng hắn đang thương hại mình, liền cười toe toét an ủi: "Nô tài không thấy tủi thân chút nào đâu, nô tài thích ăn bánh bao, hồi nhỏ muốn ăn cũng không có..."
Tạ Thiệu: "Còn nữa không?"
Mẫn Chương: "..."
---
Nửa lượng bạc mua được một bình rượu, mạnh hơn cả "Túy Tiên" ở Túy Hương Lâu. Say xỉn một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là giờ Tỵ.
Phương cô cô bưng một bát cháo thịt đến phòng Tây: "Tam thiếu phu nhân sáng sớm nay đã đến hiệu cầm đồ, đem đồ trang sức của mình đi cầm, đổi lấy chút thịt và gạo, bảo Tam công tử ăn xong nghỉ ngơi cho khỏe, nàng ấy về Ôn gia một chuyến, xem Ôn đại phu nhân có thể cho vay chút tiền nào không."
Tạ Thiệu: "..."
Ngủ một giấc, ngày tháng vẫn thê thảm như cũ.
Tạ Thiệu nhìn chằm chằm bát cháo thịt quý giá trước mặt, từ bao giờ hắn lại sa sút đến mức phải để một nữ nhân nuôi sống? Hắn quay đầu dặn Mẫn Chương: "Tìm người đi giục lão gia và phu nhân, nói lão gia chỉ ăn không ngồi rồi, con trai và con dâu sắp c.h.ế.t đói rồi, bảo lão gia mau chóng về kiếm tiền."
Nhưng cho dù Nhị gia và Nhị phu nhân lúc này có vội vàng trở về, cũng không thể giải quyết được vấn đề trước mắt. Hắn quay đầu nhìn quanh phòng: "Tìm xem trong phòng còn đồ gì đáng giá không, đem đi cầm đồ hết."
Mẫn Chương ngẩng đầu nhìn cây cung tên của hắn, Tạ Thiệu giật giật mí mắt: "Cái đó không được."
Mẫn Chương lại nhìn tấm da hổ.
"Càng không được." Đó là con hổ đầu tiên hắn săn được trong đời.
Còn yên ngựa.
"Không được."
Vậy thì chẳng còn gì đáng giá nữa rồi, tổng không thể đem quần áo, đai lưng của hắn đi cầm đồ chứ.
Mẫn Chương không nói nữa.
Tạ Thiệu hỏi: "Thật sự không còn gì đáng giá nữa sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-77.html.]
Mẫn Chương nghĩ một hồi: "Hay là công tử đi lĩnh bổng lộc cũng được, nghe cũng hay đấy, Tạ Viên ngoại lang."
Vừa dứt lời, liền nhận được một ánh mắt sắc như dao.
---
Chuyện Nhị phòng phá sản chung quy cũng phải giải quyết, không thể để Tam công tử và Tam thiếu phu nhân thật sự c.h.ế.t đói. Trước bữa sáng, lão phu nhân gọi mọi người đến Ninh Tâm Đường.
Hôm nay Ôn Thù Sắc không có mặt, đã về nhà mẹ đẻ, Nhị phòng chỉ có một mình Tạ Thiệu.
Đại gia Tạ gia cũng không có mặt, Đại phu nhân dẫn theo mấy đứa nhỏ đến. Vừa ngồi xuống, không khí đã khác hẳn ngày thường.
Đại phu nhân nghiêng đầu sang một bên, mấy đứa nhỏ cũng cúi đầu, không còn thân thiết gọi "Tam ca ca, Tam ca ca" như trước nữa, ai nấy đều nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn Tạ Thiệu.
Tạ lão phu nhân nhìn lướt qua mọi người, trong lòng hiểu rõ, hỏi Đại phu nhân: "Đại gia đâu?"
Đại phu nhân đáp: "Vương phủ mấy hôm nay đang bận, không thể rời đi được, sáng sớm hôm nay đã đi rồi."
Tạ lão phu nhân cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tình hình Nhị phòng bây giờ, các con cũng thấy rồi đấy. Tiền bạc thì không còn một xu, Nhị gia và Nhị phu nhân lại không có ở phủ, các con là bậc cha chú, không thể không quan tâm được. Hơn nữa, trước đây chi tiêu trong phủ đều do Nhị phòng lo liệu, mấy năm nay cũng tốn kém không ít, ngày thường đối xử với các con cũng không tệ, giờ gặp khó khăn, đều là người một nhà, phải tương trợ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua cửa ải này."
Vượt qua như thế nào?
Lần này Nhị phòng là mất sạch, phá sản rồi. Chẳng lẽ sau này đều do Đại phòng bọn họ nuôi sống? Đại phu nhân mấy ngày nay tỉnh mộng giàu sang, liền lo lắng Nhị phòng có thể sẽ quay sang đòi tiền bọn họ.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Đại phu nhân đã sớm nghĩ ra lý do: "Không phải chúng con không muốn giúp, nhưng bổng lộc của đại gia, mọi người đều biết rõ, chỉ có bấy nhiêu thôi. Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy, tính cả phòng Cố di nương, Đại phòng chúng con tổng cộng mấy chục miệng ăn, vợ lão Nhị lại vừa mới sinh, không nói đến việc người lớn phải bồi bổ, đứa nhỏ còn đang b.ú sữa, rồi còn chi tiêu hàng ngày của phủ, tiền công của hạ nhân. Bên này lão phu nhân, sau này chúng con cũng phải lo liệu..." Nói đến đây, bà ta nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt đau khổ: "Mẹ nói xem, ngày tháng đang yên đang lành, bị một người con dâu mới phá tan cửa nát nhà, sau này chúng con sống sao đây..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bà ta không hiểu, Ôn Nhị gây ra chuyện lớn như vậy, sao lão phu nhân và lão Tam vẫn chưa đuổi nàng ta đi.
Nghe vậy, Tạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Con cũng biết chi tiêu trong phủ lớn, lúc trước cả nhà Đại phòng các con đều dựa vào Nhị phòng nuôi, sao không thấy con khóc thương cho họ?"
Đại phu nhân nghẹn lời: "Mẹ nói vậy là sao, Đại phòng chúng con không phải là không có tiền sao..."
Tạ lão phu nhân tức giận bùng lên: "Vậy giờ Nhị phòng không còn tiền, các con không sống nữa à?"
Bị Tạ lão phu nhân mắng, Đại phu nhân không những không thấy hổ thẹn, mà còn thẳng thừng nói rõ: "Chúng con trước đây không phải là chưa nhắc nhở lão Tam, đã sớm nói với nó, kho bạc không thể giao cho người con dâu mới vào cửa quản lý, nó không nghe. Lúc nàng ta tích trữ lương thực, con cũng không chỉ một lần nhắc nhở nàng ta, bán sớm đi, cầu an toàn, nhưng nàng ta cứ tham lam không biết đủ, giờ phá sản rồi, trách ai?" Bà ta liếc nhìn Tam công tử đối diện, rốt cuộc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, liền dời mắt sang chỗ khác, nói: "Lão Tam không phải còn một chức quan sao? Sau này nhậm chức, cũng có thể lĩnh bổng lộc."
Lớn như vậy rồi, tự nuôi sống mình không được sao?
"Mẹ biết, Thừa Cơ sắp phải đến Đông đô rồi, số tiền này còn chưa biết xoay sở ở đâu, trong nhà lại xảy ra chuyện này, chẳng phải là đẩy chúng con vào đường cùng sao?" Bà ta bày tỏ thái độ: "Phần hiếu kính với mẹ, là phận làm con làm dâu, chúng con xin nhận. Nhưng ngoài ra, Đại phòng chúng con thật sự không có tiền nuôi người rảnh rỗi."
Cái cách tiêu tiền phung phí của lão Tam, ai nuôi nổi chứ.
Còn Ôn Nhị, loại phá gia chi tử đó, bà ta hận không thể đuổi nàng ta đi, sau này còn phải bỏ tiền nuôi nàng ta, thà tức c.h.ế.t còn hơn.