CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 71
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:33:26
Lượt xem: 1,197
Chương 30: Khuynh gia bại sản
Tạ Thiệu coi như không nghe thấy gì, bước chân như bay xuyên qua hành lang, quẹo vào góc khuất, mãi đến khi không còn nghe thấy giọng nói "du dương" của tiểu nương tử nữa mới nghiến răng nghiến lợi phân phó Mẫn Chương: "Gọi Thôi Liêm và Chu Khoáng ra đây cho ta."
Ôn Thù Sắc nhìn bóng dáng biến mất nhanh chóng dưới hành lang, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tường Vân, lão phu nhân không phải nói chàng rất thích làm quan sao? Ta thấy hình như không giống vậy."
Tường Vân cũng nhìn ra điều đó.
Sao lại có người không muốn làm quan chứ? Có phải nương tử quên nói với cô gia rằng Chu phu nhân đã nói sau mùa thu bổng lộc sẽ tăng thêm không?
Ai trải qua cảnh phá sản cũng sẽ khó chịu, "Nhiều tiền như vậy không còn nữa, cô gia chắc là vẫn chưa hoàn hồn, đợi chàng ra ngoài đi dạo một chút sẽ ổn thôi."
Ôn Thù Sắc không cho là vậy, chàng mà ra ngoài, chắc chắn sẽ không ổn đâu.
Bích Vân, nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, đã tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy người ở đây, thở phào nhẹ nhõm, bước xuống từ hành lang, từ xa đã nói: "Tam thiếu phu nhân làm nô tỳ tìm mệt quá."
Lương thực tối qua đã bán, bán được bao nhiêu tiền, ngân lượng ở đâu, phân chia thế nào, Đại phu nhân vẫn chưa biết.
Đợi cả một đêm, sáng sớm vừa dậy, Đại phu nhân đã kéo Tạ đại gia đến phòng lão phu nhân, yêu cầu lão phu nhân thực hiện lời hứa, ngoài việc mua một căn nhà ở Đông đô cho Thừa Cơ, còn cần thêm một khoản tiền, chỉ có một căn nhà thì làm được gì, còn phải trang trí, mua sắm đồ nội thất, rồi chi tiêu sinh hoạt ở Đông đô, chỗ nào cũng cần tiền, hơn nữa đại tiểu thư trong phủ đang trong giai đoạn xem mắt, của hồi môn cũng nên chuẩn bị rồi, nhị tiểu thư sang năm cập kê, cũng phải lo liệu...
Tạ lão phu nhân nghe bà ta lải nhải một hồi, không nói một lời nào.
Quả nhiên như Ôn Thù Sắc đã nói, một căn nhà thì đơn giản, nhưng đằng sau đó là một cái hố không đáy.
Số tiền Nhị gia mang về sau khi từ quan, chỉ tính sơ sơ cũng đã có năm vạn lượng vàng, nhưng mấy hôm trước kiểm kê lại, còn chưa đến hai vạn, mới tám chín năm mà đã chỉ còn lại một nửa.
Họ vẫn chưa thấy đủ.
Cứ tiếp tục như vậy, nhị phòng của bà ta không đến mấy năm nữa, e là sẽ bị hút m.á.u đến khô kiệt.
Tạ lão phu nhân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng sắc mặt quả thực không dễ nhìn, Tạ đại gia thấy vậy, rốt cùng cũng có chút chột dạ, nháy mắt với Đại phu nhân vài lần, bảo bà ta im miệng, ăn một miếng không thể béo ngay được, đây không phải là để lão phu nhân nghĩ rằng hắn ta đang bóc lột Nhị gia sao.
Nhưng lúc này trong mắt Đại phu nhân chỉ có ngân lượng.
Bà ta đã tự mình tính toán sơ bộ, số lương thực đó bán hết, ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục vạn lượng, không nói chia đôi, họ chia lấy hai ba phần cũng là một khoản kha khá.
Thấy Tạ lão phu nhân mãi không lên tiếng, Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm: "Mẫu thân hôm đó đã đồng ý rồi..."
Tạ lão phu nhân cũng không nói gì, quay đầu phân phó Nam Chi: "Gọi Tam thiếu phu nhân đến đây."
Không cần Nam Chi đi gọi, Bích Vân đã dẫn người đến rồi, bên ngoài nắng chang chang, đi một đường, Ôn Thù Sắc mặt đỏ bừng, vào phòng chào hỏi ba người, ngồi xuống đối diện Đại phu nhân, vẻ mặt như không biết gì, cười hỏi Đại phu nhân: "Bá mẫu tìm con có chuyện gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-71.html.]
Đại phu nhân lo lắng nhất chính là bộ dạng này của nàng ta.
Tối qua bà ta còn nói với Tạ đại gia rằng, biết Ôn Nhị không phải là người dễ đối phó, sợ nàng ta bán lương thực xong sẽ trở mặt không nhận người, đến lúc đó họ sẽ không được một đồng nào.
Tạ đại gia còn nói bà ta nghĩ nhiều rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, nàng ta quả nhiên muốn lừa gạt cho qua chuyện, sắc mặt Đại phu nhân thay đổi, cũng không sợ tâm tư của mình bị bại lộ: "Hôm qua Tam thiếu phu nhân bán lương thực, vẫn chưa nói với mọi người phải không?"
Ôn Thù Sắc thấy bà ta nói đến chuyện này, liền gật đầu: "Đúng vậy, lương thực đã bán rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Rồi sao nữa?
Đại phu nhân chờ nàng ta nói tiếp, nhưng Ôn Thù Sắc lại không nói gì nữa.
Vậy là xong rồi? Đại phu nhân không muốn xem nàng ta làm trò, trực tiếp hỏi: "Bán được bao nhiêu bạc?"
Ôn Thù Sắc thành thật trả lời: "Không bán lấy bạc."
Nàng ta thật sự muốn nuốt một mình sao? Đại phu nhân tức giận bùng phát: "Cô định qua cầu rút ván sao? Nếu lúc trước không phải Đại gia đứng ra chống đỡ, thì số lương thực đó của cô đã bị binh lính Lạc An trưng thu hết rồi, còn có thể giữ lại bán lấy bạc sao? Bây giờ bạc cũng đã lấy được rồi, ân huệ cũng quên rồi, con người ta phải giữ chữ tín chứ, đã nói rõ là sau khi kiếm được tiền sẽ mua nhà cho Thừa Cơ ở Đông đô, ta còn chưa mở miệng, cô đã vội vàng nuốt lời, cô không nghĩ đến tương lai, Nhị gia, Nhị phu nhân và Tam công tử cũng không nghĩ đến sao? Lần sau nếu các người có chuyện gì, có thể đảm bảo không cầu xin chúng ta, cầu xin Đại gia sao?"
Đại phu nhân kích động, nói một tràng dài, mặt đỏ bừng.
Ôn Thù Sắc lại ra vẻ bất đắc dĩ: "Thật sự không bán lấy bạc." Nàng ta cúi đầu lấy tờ giấy bổ nhiệm từ trong tay áo ra, đưa cho Tạ lão phu nhân đang ngồi trên: "Hôm nay cháu dâu cũng định đến nói với tổ mẫu, lương thực tối qua cháu dâu đã quyên góp cho Chu phu nhân, đổi lấy một chức quan cho lang quân, tổ mẫu xem thử."
Sét đánh ngang tai.
Đại phu nhân bị chữ "quyên góp" của nàng ta làm cho choáng váng, Tạ đại gia bên cạnh cũng nhíu mày.
Tạ lão phu nhân nhận lấy công văn, vội vàng mở ra, cũng giống như Tạ Thiệu lúc nãy, bà ta cũng xem từng chữ một, vừa xem vừa đọc: "Viên ngoại lang, kiêm... Tuần quan quân sự."
Ôn Thù Sắc gật đầu: "Đúng vậy, lương thực của Ôn gia con cũng đã quyên góp, đổi lấy chức quan tương đương cho cha và ca ca."
Chưa đợi lão phu nhân phản ứng, Đại phu nhân lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh bà ta, thò đầu ra nhìn tờ giấy trong tay bà ta.
Ba chữ "Giấy bổ nhiệm" đập vào mắt, trên văn thư đóng dấu đỏ chót.
Ôn Thù Sắc tiếp tục nói: "Ban đầu con tưởng chỉ là hạn hán thiên tai, tích trữ một ít lương thực có thể tăng giá bán, ai ngờ Lạc An đánh trận lại thiếu lương thảo, binh lính tiền tuyến đều đến cửa đòi lương thực, người dân trong thành đều biết nhà họ Tạ và Ôn gia chúng ta tích trữ lương thực, nếu chúng ta không xuất ra, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đưa, con suy nghĩ kỹ càng, chi bằng quyên góp hết số lương thực đó, nhà họ Tạ và Ôn gia được một chức quan, còn được tiếng thơm. Sau này lang quân coi như đã bước chân vào con đường làm quan, tương lai ra làm quan, sẽ không phải lúc nào cũng làm phiền Đại bá phụ một mình vất vả nữa."