CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 66
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:29:47
Lượt xem: 1,432
Chương 28: Mua quan
Chương 28
Việc binh lính Lạc An đến cửa xin lương thực, sớm muộn gì cũng tìm đến cửa Tạ gia, Tạ lão phu nhân gọi hai người đến, hỏi ý kiến của họ.
Ôn Thù Sắc còn chưa lên tiếng, Đại phu nhân đã chen vào, kiên quyết không đồng ý: "Nhà ta đã dựng hơn mười cái lều cháo ở Phụng Thành, mỗi ngày đều bù lỗ làm việc thiện, dân chúng Phụng Thành thì thôi, binh mã chiến trường Đông Châu, đó là đất thuộc quyền quản lý của Thái tử điện hạ, chạy đến chỗ chúng ta xin lương thực, chẳng phải là chuyện nực cười sao? Chiến trường chính là cái động không đáy, ai biết phải đánh đến bao giờ, chúng ta quyên góp một chút, cũng chỉ là muối bỏ bể, không giải quyết được vấn đề, chủ ý vẫn phải dựa vào lương thảo của triều đình."
Lời này là Tạ đại gia sai người dặn dò lại cho Đại phu nhân, trước mặt Chu phu nhân và vị tướng quân kia, Tạ đại gia cũng nói như vậy.
Phụng Thành chỉ là một châu tiết độ, Khánh Châu vốn đã hạn hán, Vương gia hiện tại còn chưa hồi phủ, lấy đâu ra bạc để hỗ trợ chiến trường.
Vị tướng quân đến đây tự xưng họ Ngụy.
Là một binh mã đô giám của Đông Châu, quan bát phẩm nhỏ nhoi.
Cũng biết mình không có lý, bất quá là đường cùng, tướng sĩ phía trước đánh trận không thể không có cơm ăn, thấy Tạ phó sứ nói vậy, bèn quỳ xuống trước Chu phu nhân: "Vãn bối hôm nay đến đây, là vì tình thế cấp bách, quả thật đường đột, mong phu nhân thứ lỗi, nhưng ngoại địch trước mắt, tướng sĩ Đại Phong chúng ta còn đang liều mạng nơi sa trường, nếu phu nhân có thể nghĩ ra cách nào gom được một ít lương thảo, mỗ vô cùng cảm kích."
Chu phu nhân vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng cũng có cùng nỗi lo lắng với Tạ đại gia, Đông Châu là lãnh thổ của Thái tử, Khánh Châu thuộc Trung Châu lại gặp thiên tai, bọn họ còn lo chưa xong, lấy đâu ra lương thực dư thừa để viện trợ bên ngoài.
Nhưng người ta đã cầu xin đến tận cửa, cũng không thể không cho chút nào: "Lương thực trong phủ ta, ngươi lấy đi một nửa."
Hiện tại lương thực ở Phụng Thành khan hiếm, trên dưới Vương phủ mỗi ngày cũng phải ăn, có thể cho một nửa, đã là Chu phu nhân nhân từ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy Chu phu nhân nói vậy, Tạ đại gia - đại hộ lương thực bên cạnh, lập tức bị đẩy lên giàn lửa, suy nghĩ một hồi, liền cũng hứa hẹn: "Tạ gia ta xin xuất mười thạch."
Chu phu nhân khẽ nheo mắt.
Bà tự nhiên biết chuyện Tạ gia tích trữ lương thực, nghe nói vị Tam thiếu phu nhân kia đã đem cửa hàng của Tạ gia và Ôn gia đi cầm cố, mua toàn bộ lương thực.
Lúc đầu bà cũng lo lắng, sợ nàng ta gây rối loạn Phụng Thành, nhưng mười mấy ngày trôi qua, nàng ta không những không vận chuyển lương thực ra khỏi thành, cũng không để dân chúng bị đói.
Không chỉ không để dân chúng bị đói, còn miễn phí lập lều cháo, ngoại trừ dân chúng không mua được lương thực, Phụng Thành này cũng chẳng khác gì ngày thường. Tĩnh Vương trấn thủ Trung Châu, mở rộng thương mại, luôn chủ trương mua bán tự do, chỉ cần không gây rối loạn Phụng Thành, bà cũng không có lý do gì để truy cứu.
Còn về việc Tạ đại gia muốn quyên góp bao nhiêu, đó là lương thực của Tạ gia, bà không có quyền can thiệp.
Hai người dường như đều đã đưa ra sự hỗ trợ trong khả năng của mình, nhưng nhiêu đó đối với chiến trường mà nói, thật sự không có tác dụng gì.
Chu phu nhân nhìn ra vẻ khó xử của Ngụy đô giám, liền nói: "Như vậy đi, nếu ngươi có cách nào kêu gọi dân chúng quyên góp lương thực, ta sẽ không can thiệp."
Ngụy đô giám hành lễ tạ ơn, ra khỏi Vương phủ liền lập tức dẫn người của mình, ngồi xổm ở cổng thành xin lương thực từ dân chúng.
Ôn Thù Sắc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, bất chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-66.html.]
Ôn Thù Sắc bảo người đưa lương thực qua, bản thân cũng dẫn theo Tường Vân xuống xe.
Vì trận chiến lương thực này, Ôn Thù Sắc coi như đã nổi tiếng ở Phụng Thành, dân chúng ngầm gọi nàng là 'Mễ nương tử'.
Ôn Thù Sắc chen qua đám đông, không ít người nhận ra nàng, đều lui hết ra nhường đường.
Ngụy đô giám vẫn đang quỳ, trời dần dần tối, trên đầu đã phủ một lớp bụi, sức sống và tinh thần phấn chấn ban đầu trên khuôn mặt vị tướng trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng lụi tàn, trong lòng đang thất vọng, đột nhiên nhìn thấy một tiểu nương tử xinh đẹp tràn đầy sức sống, thần sắc không khỏi có chút ngây ngẩn.
"Đứng dậy đi, ngươi có dập đầu với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không cho ngươi, hà tất phải làm tổn hại khí tiết của tướng sĩ." Ôn Thù Sắc bảo tiểu binh phía sau đỡ hắn dậy, quay đầu chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau, nói với hắn: "Ta đến đưa lương thực cho ngươi."
Thấy hắn hồi lâu không phản ứng, ngẩng đầu nhìn, người đã đứng đực ra đó.
Chắc là vui quá hóa ngốc rồi, Ôn Thù Sắc gọi hắn một tiếng: "Tướng quân?"
Ngụy đô giám bừng tỉnh, vội vàng chắp tay tạ lỗi: "Đa tạ tiểu nương tử, không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào." Sợ gây ra hiểu lầm lại vội vàng giải thích: "Mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng, để tướng sĩ ghi nhớ ân tình của tiểu nương tử."
Chưa đợi Ôn Thù Sắc trả lời, một người dân bên cạnh đã lên tiếng đáp: "Nàng ấy chính là Mễ nương tử của Phụng Thành chúng ta."
"Muốn lương thực, cứ tìm nàng ấy."
"Tam thiếu phu nhân nhà Tạ, lương thực Phụng Thành chúng ta đều nằm trong tay nàng ấy."
"..."
Ngụy đô giám vẻ mặt kinh ngạc.
Đứng ở đây cả buổi chiều, hắn tự nhiên cũng nghe dân chúng nói, lương thực trong thành đều bị Tam thiếu phu nhân nhà Tạ phó sứ tích trữ, vốn tưởng là một phụ nhân lớn tuổi, không ngờ lại là một tiểu nương tử trẻ tuổi như vậy.
Thấy dân chúng đã nói thay mình, Ôn Thù Sắc cũng lười mở miệng: "Tướng quân không cần cảm tạ, hôm nay Tạ phó sứ đã đồng ý cho tướng sĩ mười thạch lương thực, đều ở đây cả rồi."
Mười thạch lương thực, đối với Tạ gia tích trữ lương thực mà nói, chẳng khác nào muối bỏ bể.
Nhưng lúc trước Tạ phó sứ đã nói rõ thái độ với hắn, không muốn cho nhiều, hắn cũng không thể cưỡng cầu.
Ngụy đô giám lại lần nữa cảm tạ, Ôn Thù Sắc lại không vội đi, bảo Tường Vân đuổi dân chúng xung quanh đi, liếc mắt nhìn phía sau hắn trống rỗng, tò mò hỏi: "Một hạt gạo cũng không xin được?"
Từ lúc ra khỏi Vương phủ, đã qua mấy canh giờ, trời sắp tối mà vẫn không xin được một hạt gạo nào.
Ngụy đô giám vẻ mặt hổ thẹn: "Là ta đến quá đường đột, không trách mọi người được."
Ôn Thù Sắc trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Tướng quân giữ chức gì trong quân?"
Ngụy đô giám sửng sốt, chỉ thấy ánh mắt tiểu nương tử đối diện nhìn sang, tràn đầy mong đợi, ý muốn leo lên quyền quý trong mắt vô cùng rõ ràng, lòng tham không hề che giấu. Nhưng lại khác với những cô nương khác, nàng dường như tham lam một cách quang minh chính đại hơn, không khiến người ta phản cảm và chán ghét, ngược lại làm người ta sinh ra cảm giác tự ti và chột dạ, xấu hổ không dám nói ra chức quan của mình.