Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 57

Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:16:32
Lượt xem: 1,380

Đại phu nhân khóc lóc một trận, mắt sưng húp. Ngày Ôn đại gia rời đi, bà ta vẫn còn giận dỗi, một mình đóng cửa trong phòng không ra tiễn. Hai đứa cháu nhỏ đứng ngoài cửa líu ríu gọi bà nội, đại phu nhân đau lòng như bị thiêu đốt.

Người vừa đi, cả cái sân vốn náo nhiệt bỗng chốc vắng tanh, đi đâu cũng không nghe thấy tiếng động, đại phu nhân như mất hồn, biết phải làm sao đây?

Đi không được, vậy thì ở lại, cố gắng vì gia đình mình một chút vậy.

Cũng chẳng có việc gì làm, ngày nào bà ta cũng đến trước mặt lão phu nhân lải nhải, khuyên bà ấy sớm bán nhà, đến Đông Đô mua bất động sản, cả nhà cùng chuyển đến đó hưởng phúc.

Nhưng lão phu nhân nhất quyết không chịu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không bán nhà, cũng không đưa tiền, đại phu nhân muốn ở lại hầu hạ thì hầu hạ, không muốn thì đi.

Thấy bà ấy cứng rắn như vậy, hôm nay đại phu nhân bèn đánh vào tình cảm, lấy hai đứa cháu ra nói: "Hai đứa nhỏ lúc đi còn nhắc đến bà cố đấy, lần này đi rồi, không biết bao giờ mới được đoàn tụ. Đông Đô cái gì cũng tốn tiền, nghe đại gia nói, ăn một miếng rau cũng phải ra chợ mua, chỉ dựa vào bổng lộc ít ỏi của đại gia, làm sao đủ chi tiêu cho cả nhà. Hôm nay ta cũng không vòng vo với lão phu nhân nữa, người lớn thì thôi, ta thật sự xót cháu mình phải chịu khổ. Mấy năm nay nhị gia vì cái nhà này đã bỏ ra không ít tiền, ta đều biết rõ. Lần trước lão phu nhân đổi hôn sự của đại cô nương cho Thù Sắc, sau đó ta cũng nghĩ thông rồi, Thù Sắc có được chỗ dựa tốt, ta là bác gái cũng yên tâm. Cứ coi như là đại gia và Thù Sắc mượn đi, trước tiên cho chúng ta có chỗ dung thân ở Đông Đô, sau này ta đảm bảo sẽ trả lại hết."

Lần này Ôn lão phu nhân nghe xong, không còn thờ ơ nữa, im lặng một lúc rồi quay sang nói với Tào cô cô: "Lấy cái hộp trong phòng ta ra đây."

Tào cô cô vừa quay người, Tình cô cô đã đến, vén rèm bước vào phòng, gọi một tiếng lão phu nhân rồi ân cần hỏi han: "Sức khỏe người đã khá hơn chưa ạ?"

Ôn lão phu nhân có vẻ bất ngờ, đột nhiên trở nên căng thẳng: "Cẩm Tiên sao rồi?"

"Lão phu nhân yên tâm, nhị cô nương vẫn khỏe ạ." Thấy đại phu nhân cũng có mặt, bà ấy mỉm cười chào hỏi: "Hôm nay mọi người đều ở đây, thật đúng lúc."

Rồi bà ấy mới quay sang bẩm báo với lão phu nhân: "Nhị cô nương bảo ta về nói với lão phu nhân một tiếng, lần trước nghe đại cô nương nói bất động sản ở Đông Đô sinh lời cao, mấy hôm nay cô ấy suy nghĩ rồi, quyết định mua vài căn nhà ở Đông Đô. Như vậy, đại gia và mọi người đến Đông Đô, Vượng Cửu cũng không lo không có chỗ ở. Nhị cô nương nói sẽ cho thuê nhà, người ngoài thuê một tháng chín mươi quan, nể tình chúng ta là người một nhà, cô ấy chỉ lấy tám mươi quan, như vậy tiền thuê nhà cũng không rơi vào tay người ngoài, không để người ngoài chiếm tiện nghi của chúng ta..."

Phản ứng của đại phu nhân cũng giống hệt Tạ đại phu nhân Ngô thị, trừng mắt hồi lâu không nói nên lời.

Ôn lão phu nhân khẽ động mi, trong lòng đại khái đã đoán ra, đứa phá gia chi tử này, lần nào cũng phá đúng chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-57.html.]

Trở về, Tình cô cô kể lại mọi chuyện với Ôn Thù Sắc: "May mà nô tỳ đến kịp lúc, lão phu nhân suýt nữa thì lấy hết cả của hồi môn của mình ra rồi. Nhị cô nương không nhìn thấy sắc mặt của đại phu nhân đâu, lúc xanh lúc trắng..."

Ôn Thù Sắc đã sớm đoán được hôm đó đại cô nương không xin được tiền từ mình, An thị nhất định sẽ nhắm vào lão phu nhân. Dù sao cũng là người một nhà, đều mang họ Ôn, bà nội không thể không quan tâm. Gia sản, cửa hàng của cha đều đã giao cho nàng, bà nội chỉ có thể lấy tiền để dành phòng thân ra.

Vì vậy, kế hoãn binh này của nàng e là không kéo dài được bao lâu.

Chuyện hôm nay chứng minh nghe lén quan trọng đến mức nào, Ôn Thù Sắc sửa lại búi tóc cao bị xô lệch trên đầu, bước vào sân nói với Tường Vân: "Ngày mai chúng ta lại đi."

Tường Vân: "..."

Trở về vườn hoa, Tây sương phòng tối om, Tạ Thiệu vẫn chưa về, giờ này chưa về, chắc lại là một đêm không ngủ ở nhà rồi.

Tường Vân liếc nhìn, lo lắng hỏi: "Cô nương, thiếu gia cả ngày bận rộn gì vậy, đến nhà cũng không về?"

Ôn Thù Sắc đã có ba chương ước hẹn với hắn, coi hắn như người sống chung nhà, không quan tâm lắm.

Tường Vân lại biết cách chọc đúng chỗ đau của chủ nhân: "Cô nương nói thiếu gia hôm nay lấy nhiều bạc như vậy ra ngoài, có khi nào cũng bị người ta lừa không..." Liếc nhìn sắc mặt cứng đờ của Ôn Thù Sắc, nàng rụt cổ tiếp tục nói: "Cô nương hôm đó không phải đã nhắc nhở nhị nãi nãi rồi sao? Nếu thiếu gia cũng bị cô nương nào đó lừa, cô nương ở đây vất vả quản lý cho chàng, chẳng phải uổng công sao?"

Ôn Thù Sắc: "..."

Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, thật biết cách chọc tức người khác.

Đêm đó không biết làm sao, nàng lại mơ thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh mình, ai nấy đều gọi nàng là "tỷ tỷ", còn đưa tay ra móc túi tiền của nàng.

Tiền bạc rơi vãi khắp nơi, bị người ta tranh nhau cướp giật, Ôn Thù Sắc giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường, bên ngoài trời đã sáng rõ.

 

Loading...