CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 49
Cập nhật lúc: 2024-11-09 02:59:17
Lượt xem: 1,674
---
Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Tạ lão phu nhân có thể không biết.
Hôm qua nghe đại phu nhân đến than thở, nói không lấy được ngân lượng, còn để chưởng quầy đến cửa đòi nợ, Tạ lão phu nhân kích động đến mức không ngủ được, nói với Nam Chi, "Thật là vô tình mà trúng phải, tổ tiên nhà họ Tạ chúng ta phù hộ, vậy mà lại cưới được một vị Thiết Nương Tử."
Nam Chi biết bà ấy vui mừng, "Lão phu nhân lần này có thể yên tâm rồi."
Nhánh này của Tạ gia sau khi tách ra khỏi gia tộc, Tạ lão phu nhân chỉ có hai người con trai bên cạnh, lão đại từ nhỏ tư chất bình thường, tính tình nóng nảy, may mà lão nhị thông minh lanh lợi, xử sự trầm ổn, dựa vào năng lực của mình làm đến chức tả tướng ở Đông Đô, khiến Tạ gia chen chân vào hàng ngũ thế gia cao môn, thứ vinh dự này một khi đã có, thì không thể đánh mất, quan có thể không làm, nhưng khí vận của gia tộc không thể đứt đoạn.
Tạ lão phu nhân từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, trong số mấy đứa cháu của Tạ gia, người có tư chất nhất không phải là đại công tử, mà là Tạ Thiệu.
Tiếc là vì nguyên nhân của cha nó, chỉ có thể trở về Phượng Thành.
Là vàng thì ở đâu cũng sáng, nhưng cũng không chịu nổi người khác thật sự coi nó là vàng mà lợi dụng, những thủ đoạn quanh co của đại phòng Tạ gia, làm sao bà ấy không nhìn ra được, ai cũng muốn tìm cách bòn rút từ trên người nó.
Vốn tưởng rằng nó sẽ biết chừng mực, ai ngờ nó lại cả ngày lười biếng, nói gì cũng không nghe lọt tai, cứ tưởng rằng ngân lượng của mình nhiều, tiêu không hết.
Nhưng nó không biết, thứ khó giữ nhất trên đời này, chính là tiền tài.
Nếu nó cứ tiếp tục lười biếng như vậy, đợi đến khi mình trăm tuổi xuống mồ, cha mẹ nó cũng lần lượt qua đời, e là gia sản cũng sẽ bị nó phá sạch.
Lúc trước bất chấp mang tiếng là người ác tâm, đột ngột đổi tân lang, chính là vì nhìn trúng danh tiếng quản lý gia đình giỏi giang của Ôn đại nương tử, đêm đó biết được Ôn gia đưa đến là nhị nương tử, bà ấy quả thật đã chịu một cú sốc không nhỏ, trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu, nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, nghĩ lại số trời đã định, nhị nương tử thì là nhị nương tử vậy, cũng không còn hy vọng gì nữa, kết quả Ôn nhị nương tử lại cho bà ấy một bất ngờ.
Sợ nàng ấy bị đám người đại phòng kia dọa sợ, không đứng vững lập trường, Tạ lão phu nhân còn cố ý dặn dò Phương cô cô, thời khắc mấu chốt phải ủng hộ tam nãi nãi.
Tam nãi nãi lại không để Phương cô cô có đất dụng võ.
Một lần là ngoài ý muốn, liên tiếp mấy lần, đó chính là bản lĩnh thật sự.
Ngày hôm sau Nam Chi kể lại tỉ mỉ quá trình tam nãi nãi dùng lời lẽ hùng hồn bác bỏ mọi người, mắng khóc mấy vị nương tử, Tạ lão phu nhân ngồi trên giường, vểnh tai lắng nghe, càng nghe mắt càng sáng.
Cuối cùng nghe nói, tam nãi nãi muốn dẹp bỏ phòng quản lý tài chính, Tạ lão phu nhân kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Niệm một câu Bồ Tát phù hộ, vội vàng dặn dò Nam Chi, "Đi, đi lấy chút bổ phẩm, chọn loại tốt nhất, đưa đến Ôn gia cho lão tỷ tỷ, nuôi một đứa cháu gái cũng không dễ dàng, tỷ ấy thích đốt hương, mấy hộp hương thơm trong phòng con đều mang cho tỷ ấy, lão tỷ tỷ này thật sự là người phi thường..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-49.html.]
Lẩm bẩm một hồi, vẫn khó mà bình tĩnh được tâm trạng phấn khởi, đứng dậy lại dặn dò nha hoàn, "Chuẩn bị hương khói, thỉnh Bồ Tát lên..."
Đại phu nhân dẫn theo mấy vị nương tử vội vàng đến, lão phu nhân quả thật đang thắp hương.
Nhìn thấy bà ấy mặt mày hồng hào, đại phu nhân đột nhiên mới nhớ ra, vị lão tổ tông này là người thiên vị, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, kể ra những khó khăn của đại phòng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Kết quả lão tổ tông mặt lạnh hỏi ngược lại, "Sao, bổng lộc của lão đại không đủ cho các ngươi tiêu à? Sống sung sướng quen rồi, không vung tiền ra ngoài thì ngứa ngáy phải không? Nhị phòng có tiền nuôi các ngươi, nhưng tương lai thì sao, đại nương tử nhị nương tử định gả cho nhà buôn giàu có nào?"
Một hơi không thuận, lại thêm một hơi, đại phu nhân tức đến mức n.g.ự.c đau, trở về cầm lấy một cái chén trà muốn ném, nhưng rồi lại nghĩ đến sau này còn phải lấy tiền của mình bù vào, lại đặt xuống, càng nghĩ càng thấy ấm ức, thấy Tạ đại gia trở về, đương nhiên không có sắc mặt tốt.
Tạ phó sứ nghe nàng ta nói xong, cũng im lặng.
Mẹ ruột của hắn thiên vị lão nhị, hắn từ nhỏ đã biết, trong lòng nói không oán trách là giả, chỉ là không ảnh hưởng gì đến mình, nên cũng không so đo.
Lần này thì khác, liên quan đến tiền đồ của lão đại, "Lúc này ai cũng đang tức giận, nói gì cũng vô dụng, đợi hai ngày nữa phái người gọi Thừa Cơ trở về, ta đi nói chuyện với lão phu nhân."
---
Hôm nay đại công tử Tạ Hằng làm theo lời Tạ phó sứ, đưa Bùi Nguyên Khâu ra khỏi cổng thành, đang định quay đầu, Bùi Nguyên Khâu bên cạnh đẩy cửa sổ ra nói lời cảm tạ, "Làm phiền đại công tử tiễn đưa."
Tạ Hằng ghìm cương ngựa, sắc mặt bình tĩnh, "Hôm nay vãn bối tiễn đưa Bùi đại nhân, là vì Bùi đại nhân giống như vãn bối, đều là người Phượng Thành, mong rằng sau này Bùi đại nhân dù ở nơi đâu, cũng đừng quên những người dân Phượng Thành."
Bùi Nguyên Khâu cười nói, "Không ngờ đại công tử còn là người trọng tình nghĩa, đại công tử bây giờ còn trẻ, đợi đến ngày chu du khắp nơi, nhìn thấy cảnh đẹp, Đại Phong chỗ nào mà chẳng là nhà."
Không trì hoãn nữa, quay đầu buông rèm xuống, nói với người đánh xe, "Đi thôi."
Xe ngựa phía sau từ từ đến gần, Tạ Hằng đứng im không nhúc nhích, cau mày suy nghĩ, ánh mắt vô tình liếc nhìn xe ngựa trước mặt.
Cửa sổ xe ngựa không đóng, gió thổi qua, rèm cửa sổ bằng vải trắng bị hất lên một góc, người ngồi bên trong chính là Ôn đại nương tử.
Tạ Hằng hơi sững sờ, đại nương tử đối diện dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu lại thì xe ngựa vừa vặn lướt qua, cũng không biết đối phương có nhìn thấy mình hay không.
Thu Oanh tinh mắt, "Đại nương tử, đại công tử ở bên ngoài..."
Sắc mặt đại nương tử không có gì thay đổi, một lúc sau, mới khẽ nói, "Người vô duyên thôi."