CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 35
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:49:36
Lượt xem: 1,353
Trên mặt tiểu thư vẫn còn chút ửng hồng do bị trêu chọc, khiến Ôn lão phu nhân không hiểu sao lại cảm thấy an ủi.
Vừa rồi tuy bà cố tỏ ra cứng rắn, muốn hủy hôn với nhà họ Tạ, nhưng trong lòng nào đâu không biết, làm như vậy, thanh danh của cháu gái nhất định sẽ bị tổn hại, cả đời này muốn gả vào một gia đình tốt, e là khó khăn chồng chất.
Nếu Tạ tam thật sự là người biết quan tâm săn sóc...
Suy cho cùng vẫn không yên tâm, hỏi nàng: "Thật sự không chịu ủy khuất gì?"
Trong lòng Ôn Thù Sắc tuy đã mắng Tạ Thiệu cả ngàn cả vạn lần, nhưng đối mặt với vẻ mặt quan tâm của Ôn lão phu nhân, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, mím môi cười: "Cháu tốt lắm ạ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Sao ta cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy..." Chẳng lẽ thật sự là bà vô tình làm nên chuyện tốt?
Ôn Thù Sắc nói không kỳ lạ chút nào: "Cháu không giấu tổ mẫu nữa, trước đó, cháu đã từng gặp Tạ tam công tử một lần, tổ mẫu còn nhớ chuyện cháu cùng Minh đại nương tử thả chó cắn Chu thế tử không? Hôm đó Tạ tam công tử cũng có mặt, cháu bị dáng vẻ oai phong lẫm liệt của hắn làm cho khuất phục, đáng tiếc chưa kịp nói với tổ mẫu, đã bị tổ mẫu đẩy lên kiệu hoa của đại tỷ. Phải nói là Bồ Tát phù hộ cho cháu, đêm tân hôn, cháu lấy cây quạt tròn trên tay xuống, thấy lang quân trước mặt lại chính là Tạ tam công tử mà cháu yêu thích, nhất thời không dám tin, mãi không hoàn hồn lại, tổ mẫu đoán xem sao nào?"
Nàng nói một cách thần bí, Ôn lão phu nhân và Tào cô cô chăm chú lắng nghe, đồng loạt nghiêng tai lại gần.
"Tạ tam công tử đột nhiên bước lên nắm lấy tay cháu, miệng lẩm bẩm Bồ Tát phù hộ, cháu mới biết, không chỉ cháu vừa mắt hắn, mà... lang quân cũng đã động lòng với cháu."
Nàng cúi đầu e thẹn kéo tay áo mình, ra vẻ một tiểu thư đang xấu hổ, nói năng hùng hồn, chỉ có Bồ Tát mới biết, chuyện này hoang đường đến mức nào.
Lời nói sống động như thật, Ôn lão phu nhân và Tào cô cô đã tin đến chín phần, Tào cô cô mỉm cười nói: "Nô tỳ đã nói rồi, nhị tiểu thư là người có phúc khí, lão phu nhân thành tâm thờ Phật, Bồ Tát sao nỡ để lão phu nhân đau lòng chứ."
Áp lực đè nặng trong lòng Ôn lão phu nhân suốt mười mấy ngày qua, bao gồm cả sự bất an và áy náy, cuối cùng cũng được trút bỏ, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Bà lại hỏi Ôn Thù Sắc: "Hắn thật sự đưa chìa khóa kho cho con rồi sao?".
Ôn Thù Sắc gật đầu: "Dạ rồi ạ. Từ nay về sau, tôn nữ chính là quản gia nương tử của Tạ gia".
"Hắn cũng thật sự dám giao phó". Trong phòng không có ai, lão phu nhân cũng không sợ nói lời mất lòng, người do chính mình nuôi nấng có tính cách thế nào, bà hiểu rõ trong lòng.
Muốn nàng quản gia, e là về sau có mà để Tạ lão phu nhân khóc hết nước mắt. Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười đã lâu không thấy.
"Nô tỳ thấy, nhị cô quản gia rất tốt, chí ít là không bạc đãi bản thân". Trước đây, nhị cô nương ở phủ, ai ai cũng bị nàng làm cho chấn động bởi tài năng tiêu tiền. Nay người vừa đi mới nhận ra, số bạc nhị gia kiếm được, còn không bằng đưa cho nhị cô nương tiêu xài. Tào cô cô nhất thời không nhịn được: "Đại phu nhân mấy ngày nay bày mưu tính kế...".
"Khụ...". Ôn lão phu nhân ho khan một tiếng, cắt ngang lời Tào cô cô: "Đang yên đang lành, nhắc đến bà ta làm gì?". Lão phu nhân lại tiếp tục nói với Ôn Thù Sắc: "Lại kể cho tổ mẫu nghe thêm về Tạ gia...".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-35.html.]
---
Bên kia, nha hoàn nhà họ Ôn một đường dẫn Tạ lão phu nhân và Tạ Thiệu đi về phía vườn cây nhót của Ôn gia.
Vừa ra khỏi sân, liền thấy Mẫn Chương đang vội vã đi tới. Thấy sắc mặt hắn không đúng, Tạ Thiệu bước chậm lại vài bước, nói với Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu cứ đi trước, cháu sẽ tới sau".
Con cháu đã trưởng thành, có việc của riêng mình cần làm, Tạ lão phu nhân xưa nay không can thiệp: "Nhớ đừng bỏ lỡ bữa trưa".
Tạ Thiệu đáp "Vâng". Đợi đám người phía trước đi khuất, Mẫn Chương mới nói: "Chu thế tử gấp rút tìm công tử, người đang ở cửa".
Việc gì mà lại để hắn tìm đến tận đây? Tạ Thiệu nhíu mày, sải bước đi ra cửa.
Chu Khoáng đã ở trước cửa đi qua đi lại hồi lâu, vừa thấy người ra, lập tức tiến lên, ngay cả chào hỏi cũng không kịp, mặt mày ủ rũ nói: "Tạ huynh, làm sao bây giờ? Kho vũ khí ở Tây giao bị người ta xông vào, quản sự cũng không thấy bóng dáng".
Là nam nhi, ai mà không thích múa đao, cưỡi ngựa. Có một tòa nhà bí mật ở Tây giao, riêng cất giấu một ít vũ khí. Ngày thường rảnh rỗi, mấy người cũng đến đó luyện tập.
Hôm nay Chu Khoáng đến đó, lại thấy cửa phòng mở toang, vũ khí rơi rụng đầy đất, gọi quản sự, nửa ngày cũng không thấy ai đáp lời.
Tổng cộng trong kho cũng chỉ có hơn trăm món vũ khí, chẳng qua là để giải trí lúc nhàn rỗi, cũng không thành việc gì lớn. Nhưng nếu quản sự rơi vào tay kẻ gian, đưa đến Đông Đô, thì chuyện lớn rồi.
Tàng trữ vũ khí trái phép là tội c.h.é.m đầu, đến lúc đó ngay cả Tĩnh vương cũng không thoát khỏi liên can.
Năm ngoái, mấy vị phiên vương xung quanh lần lượt bị triều đình nắm thóp, hiện giờ chỉ còn lại Tiết độ sứ Tĩnh vương ở Trung Châu.
Quả thực là chuyện phiền phức, Tạ Thiệu hỏi: "Vương gia đã biết chưa?".
Chu Khoáng càng thêm sốt ruột: "Khánh Châu mấy tháng nay bị mặt trời thiêu đốt, dân lưu vong khắp nơi, khắp nơi đều xảy ra chuyện. Phụ vương sáng nay mới xuất thành...".
"Lập tức phái người xuất thành đuổi theo dọc đường, hễ là xe ngựa, tất cả mọi người đều phải xuống xe kiểm tra". Tạ Thiệu quay đầu nhìn chiếc xe ngựa đậu trước cửa phủ: "Đi báo cho Tạ phó sứ".