CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 33
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:47:58
Lượt xem: 1,750
Mẫn Chương vừa đi, chỉ còn lại một mình hắn, không biết con đường trước mặt dẫn đến đâu, liền kéo một nha hoàn đi ngang qua hỏi: "Đường nào đến sân của nhị nương tử?"
Hôm nay, người hầu trong phủ đều biết nhà có khách, nha hoàn ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt Tạ Thiệu, đoán rằng đây là vị cô gia nhà họ Tạ, liền trực tiếp dẫn hắn đến cửa sân của nhị nương tử.
Sau khi Ôn Thù Sắc xuất giá, nha hoàn, người hầu trong sân đều được phân công đến chỗ khác làm việc, cửa không người, bên trong cũng không có ai.
Tạ Thiệu lặng lẽ đi vào, đang tìm người khắp nơi thì bỗng nghe thấy một giọng nói từ trên tường vọng lại: "Sao ngươi lại gả cho Tạ tam công tử vậy?"
Tạ Thiệu quay đầu lại, liền thấy một nữ lang đang đứng trên thang gỗ, người tựa vào tường, chiếc váy màu vàng nhạt phủ lên bậc thang nhẹ nhàng bay phấp phới: "Đừng nhắc đến hắn ta nữa, đúng là ác mộng."
Bên cạnh có một cây cột tròn sơn đỏ, Tạ Thiệu không làm phiền nàng, dựa lưng vào đầu cột, định nghe kỹ xem "ác mộng" này của nàng là gì.
Người ở trên hoàn toàn không hay biết, Hạnh Vân bên dưới chỉ lo giữ thang, cũng không phát hiện ra.
"Ngươi cũng thật đáng thương, vậy hắn ta có... làm gì ngươi không?" Minh Uyển Nhu tựa vào bức tường bên kia con hẻm, đã lâu không gặp, khuôn mặt gầy đi trông thấy, trên mặt lộ vẻ thương cảm.
"Cũng không có." Thực ra cũng không thảm như cô ấy nghĩ, Ôn Thù Sắc an ủi: "Ta nói cho ngươi biết, thật ra hắn ta chính là một tên ngốc, bị người ta lừa mất rất nhiều tiền."
Nào ngờ Minh Uyển Nhu càng thêm đau lòng: "Công tử bột thì cũng thôi đi, sao lại còn là kẻ ngốc nữa chứ." Nếu không phải đang ở trên thang gỗ, nàng nhất định sẽ vừa đ.ấ.m n.g.ự.c vừa dậm chân, trong lòng không khỏi tiếc nuối thay cho Ôn Thù Sắc: "Hôm đó, sau khi nhị ca ta nghe tin ngươi gả cho Tạ tam công tử, trở về liền đóng cửa phòng, một ngày không ăn uống gì."
Ôn Thù Sắc ngẩn người.
Lại nhớ đến khuôn mặt của nhị công tử nhà họ Minh, bỗng dưng có cảm giác như đã từng có một đoạn tình cảm sâu đậm với hắn, nàng quan tâm nói: "Vậy ngươi nên đi khuyên hắn, bảo hắn ăn uống cho tử tế."
Minh Uyển Nhu gật đầu: "Đã khuyên rồi, cũng may là đã nguôi ngoai phần nào..."
"Nếu hắn vẫn chưa thể quên, ngươi hãy nói với hắn, ta cũng là bị tình thế ép buộc, coi như là không có duyên phận với hắn, nhưng biết đâu trên đời này lại có người con gái khác phù hợp với hắn hơn, cứ bảo hắn tìm một người tương tự là được."
Tạ Thiệu ở phía dưới nghe vậy, thật sự không nhịn được mà chế nhạo trong lòng, nghiêng đầu "chậc" một tiếng.
Vừa đúng lúc, ma ma bận rộn xong xuôi, từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gia đang dựa vào cột đỏ đối diện, thần sắc ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang trèo lên thang.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiểu thư trên thang lại tiếp tục nói: "Còn ngươi thì sao, ngươi thế nào rồi, nhà họ Chu đã đến cầu hôn chưa? Không biết vết thương trên m.ô.n.g của Chu Khoáng đã lành chưa, thật không ngờ, bọn họ lại sợ chó, ai mà không biết hai con ch.ó mực lớn nhà ngươi, ngay cả mèo cũng sợ, hôm đó hỗn loạn cả lên, cũng không biết là chó dọa người hay người dọa chó, thật buồn cười c.h.ế.t mất." Nói đến chỗ cao hứng, nàng không nhịn được, buông thả cười ha hả hai tiếng.
"Tiểu thư." mama sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng tiến lên gọi Ôn Thù Sắc: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư..."
Tường Vân nghe thấy tiếng gọi trước, quay đầu lại, hai mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài, vội vàng cùng bà v.ú gọi: "Tiểu thư..."
Ôn Thù Sắc đã lâu không cười sảng khoái như vậy, hai má đều chua xót, cuối cùng cũng nghe thấy bên tai dường như có người đang gọi mình, khóe môi đang mở rộng ra không khép lại được, tùy ý nhìn xuống phía dưới.
Lang quân đang dựa vào cột đỏ, ánh mắt đã sắc như dao, lạnh lẽo thấu xương.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trong nháy mắt, trời đất sụp đổ.
Sấm sét giáng xuống đầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi, nàng suýt chút nữa thì ngã xuống thang.
Minh Uyển Nhu đối diện hoàn toàn không hay biết gì: "Ngươi còn chưa biết đâu, ngày thứ hai ngươi đến trang trại, nhà họ Chu đã đến cầu hôn, số phận của chúng ta sao lại thế này, sao cứ phải dây dưa với đám công tử bột chứ..."
"Cảo Tiên." Thấy nàng không phản ứng, Minh Uyển Nhu lại gọi một tiếng: "Cảo Tiên... Hay là ngươi tìm một cơ hội nói xấu ta trước mặt Tạ tam, nhất định sẽ truyền đến tai Chu công tử, để hắn bảo Chu phu nhân từ hôn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-33.html.]
Ôn Thù Sắc bỗng nhiên hoàn hồn, sợ Minh Uyển Nhu nói nhiều, vội vàng nháy mắt ra hiệu với nàng, nhưng hai mắt nàng nháy đến mức sắp co giật, Minh Uyển Nhu lại không hiểu ý: "Hay là thế này đi, ngày nào đó ngươi ra ngoài, chúng ta hẹn gặp nhau, ta lại dẫn Đại Hắc và Nhị Hắc đến, dọa bọn họ một trận..."
Sắc mặt Ôn Thù Sắc trắng bệch như tro tàn.
Bên này đã hồn bay phách lạc, không còn lên tiếng, người trong sân thay nàng đáp lời: "Minh đại nương tử yên tâm, lời của ngươi, Tạ mỗ nhất định sẽ chuyển đến."
Minh Uyển Nhu đối diện cuối cùng cũng im bặt, ngây ngốc nhìn Ôn Thù Sắc mặt mày tái mét, dè dặt hỏi: "Ai vậy?"
Ôn Thù Sắc không nói nên lời, cứng đờ mở miệng: "Tạ tam."
Im lặng một lát, đầu Minh Uyển Nhu vèo một cái biến mất khỏi bức tường.
Ôn Thù Sắc chậm rãi trèo xuống thang, lang quân trong sân đã sớm biến mất không còn tăm hơi, mang theo cả tấm áo choàng gấm của nàng đi mất, gió lạnh thổi qua, Ôn Thù Sắc ôm lấy cánh tay mình, run rẩy một cái thật mạnh: "Xong rồi."
Chương 16 - Bồ Tát phù hộ
Chương mười sáu
Ôn Thù Sắc hối hận không thôi, vốn định hỏi ma ma và Tường Vân xem hắn rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hai người, còn trắng hơn cả nàng, liền hiểu rõ không cần phải hỏi thêm nữa.
Nàng đã hoàn toàn đắc tội với hắn rồi.
Vất vả lắm mới cầu xin được người ta cùng nàng về nhà mẹ đẻ, nào ngờ lại thành ra thế này, hai vị lão tổ tông ở Tâm Viễn đường vẫn còn đang giằng co, hai bên mà đều náo loạn lên, thì Ôn gia hôm nay chẳng phải sẽ gà bay chó sủa sao.
Ý nghĩ đáng sợ vừa lóe lên trong đầu, một bà tử vội vã chạy vào sân, bước chân như đang đạp trên mây, lo lắng nói: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, lão phu nhân cãi nhau với Tạ lão phu nhân..."
Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
Ôn Thù Sắc vội vàng nhấc váy, vừa đi theo bà tử đến báo tin vội vàng chạy đến Tâm Viễn đường, vừa hỏi bà ta: "Chuyện gì vậy?"
Bà tử kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe.
Vừa rồi sau khi Ôn Thù Sắc và Tạ Thiệu rời đi, giữa hai vị lão tổ tông chỉ còn lại sấm chớp, lúc đầu còn tốt, mỗi người đều mỉa mai nhau một hồi, ít nhất trên mặt vẫn duy trì được, nhưng sau đó Ôn lão phu nhân đột nhiên nói: "Nếu người đã trở về, ta cũng không truy cứu cháu gái nhà ta rốt cuộc có chịu thiệt thòi hay không, hôn sự này cứ như vậy đi, người ta nhận rồi, Tạ lão phu nhân chắc hẳn việc nhà rất bận rộn, không tiễn nữa."
Điều Tạ lão phu nhân lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, làm sao bà chịu bỏ qua, trực tiếp mắng: "Người ta nói thà phá bỏ một ngôi chùa cũng không phá hủy một cuộc hôn nhân, huống chi đây còn là hôn sự của cháu gái ruột của bà, lòng dạ bà sao lại độc ác như vậy?"
Tạ lão phu nhân ngay lập tức "hừ" một tiếng, cũng không còn nói lời nào tử tế: "Lòng dạ ta độc ác, cũng tốt hơn một số kẻ lòng dạ đen tối."
"Lão già này." Tạ lão phu nhân tức giận đến mức ngửa người ra sau: "Hôm nay nếu bà dám giữ người lại, ngày mai ta sẽ tuyên dương ra ngoài, nói bà già họ Ôn không màng đến thể diện tổ tiên, không giữ chữ tín, ngày cưới lại đổi người tạm thời không nói, không đạt được ý nguyện lại muốn đòi người về. Hai nhà chúng ta ai cũng đừng mong sống yên ổn, muốn hủy diệt thì cùng hủy diệt đi."
Ban đầu, sau khi tin tức hai nhà họ Tạ và họ Ôn đổi chú rể cô dâu lan truyền ra ngoài, các loại tin đồn thất thiệt bay đầy trời, hai nhà họ Tạ và họ Ôn đều bịa ra lý do, nhưng hiệu quả không đáng kể.
Sau đó, không biết từ đâu nổi lên tin đồn, nói rằng Tạ tam công tử vốn đã yêu Ôn nhị tiểu thư từ lâu, hôn lễ này vốn là chuẩn bị cho hai người, chỉ là tin tức chưa lan truyền ra ngoài, cho nên mới chấm dứt.
Vì vậy, cả nhà họ Tạ và họ Ôn đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này nghe bà ta nói như vậy, là muốn cùng c.h.ế.t chung sao, Ôn lão phu nhân tức đến mức n.g.ự.c khó thở, mắng: "Lão hồ ly..."
Tào cô cô thấy tình hình không ổn, lén lút ra hiệu với bà tử ở cửa, bà tử mới vội vàng ra ngoài tìm Ôn Thù Sắc để cứu nguy.