CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 30
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:43:20
Lượt xem: 1,213
Chương 11 - Ôn Nhị quản sổ sách
"Sao lại quỳ xuống thế này, mau đứng lên..." Tạ lão phu nhân vội vàng đưa tay ra, mấy nha hoàn bà tử bên cạnh cũng vội vàng đỡ nàng dậy.
Phía trước mọi người cười nói vui vẻ, vô cùng hòa thuận. Tạ Thiệu và Mẫn Chương đứng ngoài vòng vây, đầu óc mơ hồ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tạ lão phu nhân đã quay đầu gọi hắn: "Nhàn Bàn, giờ cũng không còn sớm nữa, đưa Thù Sắc lên xe thôi."
Mặt trời đã chiếu tới cổng tướng quân phủ họ Tạ, quả thật giờ đã không còn sớm nữa.
Lão phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, Tạ Thiệu biết có ngăn cản cũng vô ích, bèn dặn dò Phương ma ma chăm sóc lão phu nhân, rồi dẫn Ôn Thù Sắc lên chiếc xe ngựa phía sau.
Tiếng vó ngựa "lộp cộp, lộp cộp", mỗi bước tiến về phía trước, lại gần Ôn gia thêm một chút.
Tính cả một tháng ở trang tử, Ôn Thù Sắc có cảm giác như đã lâu lắm rồi chưa về nhà, nàng nhớ tới nụ cười của bà nội, nhớ tới khu vườn nhỏ trồng đầy hoa cỏ của mình, quên cả sự xóc nảy của xe ngựa, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh, "vèo" một cái bay thẳng tới Ôn gia.
Nhưng rõ ràng người bên cạnh không thể cảm nhận được niềm vui của nàng.
Tạ Thiệu chống hai tay lên đầu gối, mở cửa sổ bên cạnh, nhìn những bức tường ngõ hẻm không ngừng lùi về phía sau một cách buồn chán.
Một mình vui vẻ, nàng cũng thấy hơi ngại, Ôn Thù Sắc liếc nhìn vị lang quân im lặng bên cạnh, chủ động bắt chuyện: "Thì ra lang quân có tên tự là Nhàn Bàn à?"
Tạ Thiệu quay đầu lại, eo của vị nữ lang bên cạnh lập tức thẳng tắp, bày ra dáng vẻ đoan trang: "Ta họ Ôn, tên Thù Sắc."
Tạ Thiệu: "..."
Hắn mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: "Ôn gia nhị nương tử, Thù Sắc mỹ lệ, quả là cái tên hay."
Vừa vui vẻ, nàng suýt chút nữa quên mất hắn có cái miệng quạ đen: "Ta thấy mỗi lần chàng đều gọi ta là Ôn Nhị, sợ chàng không biết tên, nên mới tốt bụng nhắc nhở chàng, kẻo lát nữa chúng ta lộ tẩy."
Tạ Thiệu nghi ngờ: "Lộ tẩy gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-30.html.]
Ôn Thù Sắc thấy hắn như vậy, thầm may mắn vì đã nói trước chuyện này, vội vàng giải thích giúp hắn: "Hôm đó chúng ta đã ước định ba điều rồi mà? Trước mặt mọi người là vợ chồng, đã là vợ chồng, lát nữa trước mặt người nhà họ Ôn, chúng ta phải có tình cảm vợ chồng chứ."
"Chưa chắc." Vị lang quân bên cạnh phớt lờ tưởng tượng tốt đẹp đơn thuần của nàng, hắt một gáo nước lạnh: "Chưa chắc vợ chồng nào cũng có tình cảm, vợ chồng ghét bỏ nhau, lén lút dan díu, sủng thiếp diệt thê nhiều vô số kể, không nói đâu xa, ở Phượng Thành chẳng phải thiếu gì những trường hợp như vậy sao."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn quay đầu nhìn vị nữ lang đang ngẩn người trước mặt, tiếp tục dạy dỗ: "Chỉ có vợ chồng yêu thương nhau, thật lòng với nhau mới có thể có tình cảm."
Nói xong liền hối hận, từ khi nào hắn lại lắm lời thế này, đúng là tối qua nghe nhạc Tây Hạ nhiều quá.
Đang định cắt ngang chủ đề, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, thì nghe vị nữ lang bên cạnh nói với hắn bằng giọng điệu như muốn chết: "Vậy chàng cứ coi như ta yêu chàng đi."
Tạ Thiệu: "..."
—
Nhà họ Ôn ở phía nam sông Huệ Dân, phủ đệ họ Tạ thì được xây dựng ở phía đông sông hộ thành, đi vòng qua con phố bên ngoài Tĩnh Vương phủ và nha môn, rẽ vuông góc là tới phía nam.
Người gác cổng nhà họ Ôn hôm nay vừa mới tiếp một vị khách, trở lại trước cửa còn chưa kịp thở, thì ngoài ngõ lại vang lên tiếng bánh xe ngựa lăn.
Ôn đại gia làm quan ở Đông Đô, Ôn nhị gia lại quanh năm ở Phúc Châu, ngày thường cửa nhà họ Ôn không náo nhiệt, rất ít người tới chơi, người gác cổng thầm nghĩ hôm nay là ngày gì tốt lành, thò đầu ra ngoài nhìn, ôi chao, trong con ngõ nhỏ, xe ngựa nối đuôi nhau, chậm rãi tiến về phía trước cửa, chiếc xe ngựa dẫn đầu đã tới trước cửa, ngựa đeo dây cương bằng vàng, thân xe và bánh xe đều được làm bằng đồng thau, trên hai chiếc đèn lồng dưới màn xe màu xanh lá cây viết một chữ "Tạ" thật to.
Ở Trung Châu, Phượng Thành, ngoài nhà cựu Tạ bộc xạ, còn có nhà họ Tạ nào có thể phô trương như vậy chứ.
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cửa, chỉ thấy mấy nha hoàn bà tử cùng nhau dìu một lão phu nhân xuống xe.
Người gác cổng vừa nhìn thấy, vội vàng quay đầu lại, kích động nói với một bà tử sau bức bình phong chạm khắc: "Mau đi bẩm báo với lão phu nhân, Tạ lão phu nhân tới rồi."
Từ khi biết mình "gậy ông đập lưng ông", nhà họ Tạ cũng đã thay tân lang, miếng thịt trong lòng gả cho một tên công tử bột ăn chơi trác táng, Ôn lão phu nhân liền nằm liệt giường, bệnh tình nguy kịch, ban đầu không ăn uống gì, sau khi nhận được bức chân dung Ôn Thù Sắc gửi về mới dần dần hồi phục lại. Mấy ngày nay, Ôn lão phu nhân không lúc nào ngơi nghỉ, nghĩ đủ mọi cách, thậm chí còn định sai người tới nhà họ Tạ cướp Ôn Thù Sắc về, nhưng phủ đệ họ Tạ được xây dựng kiên cố, không có cơ hội ra tay.
Bà nghĩ bụng, nếu không được thì đành phải dùng cách trực tiếp, cùng lắm thì mất mặt một chút, tới phủ đòi người về.