CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 22
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:37:27
Lượt xem: 1,472
Thấy chưa, người này không thích hợp nói chuyện.
"Tối qua chúng ta đã nói rõ, nàng cũng đồng ý ở lại nhà họ Tạ, đã bằng lòng thì đừng có làm ra vẻ ta bắt nạt nàng. Ta nói cho nàng biết, chỉ bằng thủ đoạn đánh tráo người của nhà họ Ôn các ngươi, đừng nói đến chuyện sống yên ổn, với tính tình của đại công tử nhà ta, đêm đó đã có thể trả nàng về nguyên vẹn rồi. Nàng nên cảm thấy may mắn khi gặp được ta, nếu không phải ta động lòng trắc ẩn, e là nàng còn không có chỗ để khóc."
Ôn Thù Sắc giật mình, thật muốn bịt cái miệng của hắn lại, lực đạo trên tay không khống chế được, long nhãn "bốp" một tiếng, vỏ bị bóp nát vụn.
Tạ Thiệu nhìn theo, lúc này mới thấy rõ vỏ long nhãn vương vãi khắp bàn, bên cạnh còn có một bát trứng gà hấp vừa ăn xong, nhíu mày, "Chẳng phải nàng không ăn được..."
"Tam ca ca đã về rồi sao?" Giọng nói đột nhiên bị cắt ngang, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, vừa đi vào vừa gọi, "Tam ca ca..."
Chưa kịp lắng xuống, rèm châu trong phòng lại bị vén lên.
Là một cô nương trẻ tuổi mười lăm mười sáu, váy dài đến mắt cá chân, khoác bên ngoài một chiếc áo ngắn màu mơ mùa xuân, khuôn mặt tròn trịa, trông vừa lanh lợi vừa hoạt bát.
Ôn Thù Sắc quay đầu, vừa đụng phải ánh mắt cô nương.
Ánh mắt đối phương thoáng qua vẻ kinh diễm, nhanh chóng trở lại bình thường, thờ ơ nhìn sang chỗ khác, cũng không chào hỏi nàng, đi về phía lang quân đối diện, cong môi cười như trăng khuyết, "Tam ca ca, sao huynh giờ mới về?"
Tạ Thiệu đang đau đầu, sợ ồn, "Chuyện gì?"
Cô nương đứng cách hắn hai bước, nắm tay cúi đầu nói, "Hôm nay biểu tỷ của Cố di nương đến phủ, nói là nhà gặp thiên tai, không còn lương thực, dẫn nữ nhi đến tìm di nương, có lẽ Cố di nương cũng khó khăn, không cho, muội tình cờ gặp ở cửa, thấy không đành lòng, liền tự ý quyết định cho họ một ít tiền, lấy từ tiền tiêu vặt tháng này của muội..."
Cố di nương, chẳng phải là...
Thanh cô cô và Tường Vân phía sau không khỏi liếc nhìn nhau, len lén nhìn tiểu thư nhà mình.
Chỉ là người ngoài, Ôn Thù Sắc vốn không định nghe họ nói chuyện, nhưng thật sự quá trùng hợp, ánh mắt không khỏi khẽ động, lại đánh giá cô nương đối diện.
Tạ Thiệu xoa xoa thái dương, "Bao nhiêu?"
"Năm trăm lượng."
Cảnh tượng này khiến Ôn Thù Sắc cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Dựa trên kinh nghiệm bản thân, nàng cho rằng vị cô nương kia có phần nóng vội, há miệng ra đòi hỏi quá đáng như vậy, dễ bị lộ tẩy lắm.
Ngay sau đó, nàng thấy vị công tử đối diện không hề chớp mắt, giơ tay gọi bà v.ú đứng ngoài kia vào, "Cho nàng ta một nghìn lượng."
Ôn Thù Sắc: "..."
【Tác giả có lời muốn nói】
Ôn nhị: Tên ngốc này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-22.html.]
Tạ tam hai mắt đồng thời lóe sáng: Hay là để ngươi quản?
Ôn nhị: Ngươi chắc chứ?
Chương 10: Về sau không được khóc nữa
Chương 10
Ôn Thù Sắc đại khái đã hiểu được nỗi khổ tâm của Tạ lão phu nhân, tại sao bà bất chấp thanh danh mà đổi chú rể thành Tạ Tam, chính là hy vọng danh tiếng hiền thục của Đại tiểu thư có thể cứu vãn được vị công tử phá gia chi tử này.
Kết quả lại bị nàng phá hỏng, thật đáng tiếc...
Ôn Thù Sắc hiếm khi có chút áy náy, nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc. Cả Phượng Thành đều biết, nhị phòng nhà họ Tạ chỉ có mỗi Tạ Thiệu là con trai độc nhất, không có anh chị em, vị tiểu thư đến đây hôm nay chắc chắn là người nhà đại phòng, tại sao lại đến chỗ Tạ Thiệu để xin tiền tiêu vặt?
Tạ đại gia là Phó chỉ huy quân Trung Hà, được đích thân Tĩnh Vương đề bạt, theo lý mà nói cũng không thiếu tiền tài.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng tiền không phải của nàng, cũng không đến lượt nàng lo lắng, nàng tiếp tục cúi đầu bóc vỏ long nhãn từ đống vỏ vụn.
Tiểu thư kia đã đạt được mục đích, bước chân "lộp cộp" đi theo sau Phương ma ma, sắp sửa nhận được một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, trong lòng vui mừng khôn xiết. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa, phía sau đột nhiên có người gọi nàng lại: "Chậm đã."
Tiểu thư quay người, vẻ mặt không khỏi có chút hoảng loạn: "Tam ca ca còn có việc gì sao?"
Ôn Thù Sắc cũng rất bất ngờ, tưởng rằng hắn cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất ổn, thật đáng mừng.
Hôm nay Tạ Thiệu uống không ít rượu, đầu óc cứ lúc tỉnh lúc mê, không thể tập trung, cố gắng kiềm chế cơn say: "Ngươi lại đây."
Tiểu thư không hiểu chuyện gì, bước chân do dự lùi lại, đi đến bên cạnh hắn. Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tạ Thiệu đã vung tay về phía Ôn Thù Sắc, sai bảo tiểu thư: "Đây là tam tẩu của ngươi, hành lễ đi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sắc mặt tiểu thư ngẩn ra.
Hôm nay tin tức vừa truyền ra, trên dưới phủ ai cũng biết người vào cửa là nhị tiểu thư nhà họ Ôn, kẻ dùng thủ đoạn xấu xa vào cửa như vậy, sao xứng đáng làm tam tẩu của nàng?
Tiểu thư bướng bỉnh, quay đầu không nói gì.
Tạ Thiệu thấy nàng không động đậy, cơn đau đầu sau khi say rượu khiến hắn mất hết kiên nhẫn, nhìn chằm chằm tiểu thư, thúc giục: "Hành lễ."
Tiểu thư do dự một hồi, có lẽ lòng tự trọng cuối cùng cũng không thể chống lại sức hấp dẫn của tờ ngân phiếu một ngàn lượng, cúi đầu miễn cưỡng gọi: "Tam tẩu."
Với cái khởi đầu tệ hại của hai người, có thể có được cảnh tượng hòa thuận như bây giờ, quả thực là đã thắp hương cao, Bồ Tát hiển linh.