CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 17
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:34:15
Lượt xem: 1,734
Hình như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn cũng quay đầu lại, ánh mắt vô cùng bất thiện, khiến người ta không nhịn được muốn cãi nhau với hắn, nhưng xét về dung mạo...
Nàng nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy là nửa mặt bên phải của hắn, sau đó hắn lại đến gần, lại nhìn thấy mặt chính diện, bây giờ đang đối mặt với nàng là mặt trái, bỗng nhiên kinh ngạc nhận ra, gương mặt đó không hề có khuyết điểm nào, hoàn hảo đến mức có phần quá đáng, nhìn vóc dáng, khung xương to, vai rộng, chiều cao... hình như còn cao hơn anh trai nàng, Ôn Hoài, nửa cái đầu.
Xét về phẩm hạnh...
Thôi đừng xét nữa.
Toàn thân hắn, điểm đáng khen duy nhất là gương mặt.
Trùng hợp là, Tạ Thiệu đối diện cũng có suy nghĩ như vậy.
Sau một hồi ồn ào, tua rua trước mặt Ôn Thù Sắc đã bị vén lên, đặt trên mũ phượng, lộ ra hoàn toàn một gương mặt mỹ nhân, là tân nương, đương nhiên trang điểm rất tỉ mỉ, lông mày lá liễu, môi anh đào, khuôn mặt nàng không gầy như những cô nương khác, mà đầy đặn, khiến nàng trông càng thêm trẻ trung, hai má ửng hồng, khóe mắt cũng có, không phân biệt được là màu sắc được tạo ra từ loại phấn nào, nhưng rực rỡ động lòng người, đôi mắt...
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng vừa mới trợn trắng mắt là có ý gì?
Thôi bỏ đi.
Tạ Thiệu quay đầu đi.
Nếu thật sự cưới nàng, e rằng điều an ủi duy nhất là gương mặt đó.
Chuyện đã đến nước này, hắn đã nghĩ đến hàng ngàn con đường lui, hình như chỉ có một con đường là khả thi.
Đổi người nữa là không thể.
Lão tổ tông ngay cả mặt mũi và danh tiếng của mình cũng không màng, không từ thủ đoạn giả c.h.ế.t để hắn cưới được nàng dâu này, mục đích vì sao, hắn biết rõ trong lòng.
Không gì khác ngoài việc muốn hắn có một người vợ hiền lành, giúp hắn giữ gìn gia sản, hai người có thể ân ái vợ chồng, gia đình hòa thuận.
Lúc này Đại phu nhân chắc đã đến chỗ lão tổ tông rồi, biết Ôn gia cũng đổi người, không bệnh cũng sinh ra bệnh. Đại phu nhân nói đúng, bà ấy tuổi cao sức yếu, không chịu nổi giày vò.
Bà ấy chẳng qua là muốn hắn sống tốt, theo ý bà ấy là được, trong lòng đã có ý định cầu xin người ta, nhưng miệng vẫn cứng rắn, "hừ" một tiếng với cô nương bên cạnh, thấy nàng nhìn qua, mới nói: "Không phải ta cố ý dội nước lạnh vào cô, cô thật sự không gả ra được đâu."
Hắn có tức người không cơ chứ.
Hắn muốn tức c.h.ế.t nàng phải không?
Ý nghĩ vừa rồi của Ôn Thù Sắc tan biến trong nháy mắt, chẳng còn quan tâm đến nửa đời sau sẽ ra sao, như con nhím xù lông, sắp sửa nổ tung, lại nghe hắn nói: "Hay là cô..à nàng miễn cưỡng chấp nhận ta?"
Hắn quay người lại, đối mặt với nàng, như đang bàn chuyện làm ăn: "Tình hình hiện tại, cả hai nhà chúng ta đều có lỗi, thay vì tốn công tìm điểm yếu của nhau, chi bằng bắt tay giảng hòa, hóa thù thành bạn, lỡ lỡ như vậy đi, ta nguyện ý hy sinh bản thân, còn nàng, nàng có nguyện ý miễn cưỡng chấp nhận không?"
Hắn nói rất chân thành, lại trùng hợp với ý tưởng của nàng trước khi bị hắn chọc tức.
Bà nội để nàng thay thế xuất giá, cũng là muốn nàng được hạnh phúc, nếu nàng thật sự sống hòa thuận với tên khốn nạn này, bà nội có thể yên tâm không?
Nhưng cần bao nhiêu dũng khí...
Hai chữ "miễn cưỡng chấp nhận" dùng thật hay, cả đời sống với người như vậy, chẳng phải là miễn cưỡng chấp nhận sao.
Thấy Ôn Thù Sắc đứng đó hồi lâu, chỉ có đôi mắt đảo liên tục, cũng không trả lời, Tạ Thiệu thúc giục: "Thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-17.html.]
"Cho ta suy nghĩ thêm."
Tạ Thiệu xắn tay áo lên, cười khẩy: "Có gì mà phải nghĩ, ta cũng không..."
Ôn Thù Sắc kịp thời cắt ngang: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi mà mở miệng, đêm nay chúng ta chắc chắn sẽ cãi nhau tanh bành, ai cũng không có kết cục tốt."
Điều này đúng là hắn tự biết rõ, "Được, nàng cứ từ từ nghĩ." Tạ Thiệu không thúc giục nàng nữa, ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, cầm bầu rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Hình như đã chờ đến canh ba, nàng cuối cùng cũng lên tiếng: "Chúng ta giao kèo ba điều."
Vừa hay, hắn cũng có.
Để thể hiện phong độ quân tử của mình, hắn chủ động nhường nhịn: "Nàng nói đi."
Ôn Thù Sắc tuy không phải người e lệ, nhưng một cô nương khuê các, có vài lời vẫn khó nói ra miệng, lưỡi không khỏi líu ríu: "Chu, Chu công..."
Nói được một nửa, Tạ Thiệu đã hiểu ý nàng: "Yên tâm, ta không phải cầm thú, nữ nhân không thích, ta sẽ không chạm vào."
Câu này khiến Ôn Thù Sắc nhìn hắn với ánh mắt khác, hắn muốn nói mình là người "chơi bời trác táng nhưng không dính vào…"?
Nhưng mà, điều này không quan trọng.
Ôn Thù Sắc tiếp tục nói: "Trước mặt người khác là vợ chồng, sau lưng chúng ta..."
"Mặc kệ nhau." Ban nãy hắn còn tưởng cả đời này chắc chắn sẽ phải sống gà chó không yên với Ôn nhị rồi, bây giờ ít nhiều cũng được an ủi, ít nhất giao kèo ba điều này, giống hệt với suy nghĩ của hắn.
Ôn Thù Sắc thở phào nhẹ nhõm: "Điều cuối cùng, ta từ nhỏ cơm ngon áo đẹp, chưa từng chịu khổ, sau này ngươi cũng không được để ta phải chịu khổ."
Chỉ có điều này là khác, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, hắn, Tạ Thiệu, chẳng lẽ còn để nàng c.h.ế.t đói hay sao, bèn đồng ý ngay: "Thành giao."
Một con đường cùng, bỗng nhiên tìm thấy lối thoát, không còn thời gian để nghĩ xem con đường đó thông đến đâu, phía trước có phải là vực thẳm hay không, tóm lại là đáng mừng.
Thư giãn tinh thần, Ôn Thù Sắc mới cảm thấy cổ bị mũ phượng đè đến ê mỏi, cô cô và nha hoàn đều không có ở đây, nàng chỉ có thể tự mình gỡ xuống.
"Ta cũng có một điều." Tạ Thiệu quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cánh tay trắng nõn lộ ra từ tay áo nàng, ánh mắt lặng lẽ dời đi.
Ôn Thù Sắc nhướng mắt nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào gáy hắn: "Gì?"
"Sau này không được bắt chước tiếng chó sủa nữa."
Ôn Thù Sắc sững người, thầm nghĩ hắn sao vẫn còn để bụng chuyện này, chẳng qua là tiếng chó sủa... chợt thấy sống lưng hắn càng ngày càng căng thẳng, nhớ tới hai người vừa mới làm ra vẻ hòa thuận, bèn gật đầu đồng ý: "Được."
Bên này vừa mới thỏa thuận xong, bên ngoài lại ồn ào.
"Nhị tiểu thư."
"Tiểu thư..."
Người nhà họ Ôn cuối cùng cũng được thả ra.