CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 157
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:09:29
Lượt xem: 1,068
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tĩnh vương có trở về hay không, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên thấy một gương mặt xa lạ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ đề phòng.
Tĩnh vương lúc rời đi không mang theo ai, hơn nữa cách ăn mặc của công tử trước mặt cũng không giống người của Tĩnh vương, Bùi Khanh lên tiếng hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"
Ngụy Doãn chắp tay, khách sáo xưng tên: "Tại hạ là cháu đời của nhà họ Ngụy ở kinh đô, là trưởng tử, tên là Doãn."
Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ ngoài tiểu nương tử, lang quân trong hồ nước mới hoàn hồn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Ngụy Doãn cũng vừa vặn rơi trên người hắn, gật đầu cười với hắn: " vị này chính là Tạ tam công tử." Tuy rằng không nên quấy rầy, nhưng không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Nơi này không nên ở lâu, chư vị công tử, lên trên rồi hãy nói."
---
Một ngọn lửa đã thiêu rụi khu rừng thành màu đen kịt, lại thêm một trận mưa lớn, người của Thái tử lục soát trong thung lũng cả nửa ngày, sắp san bằng cả đỉnh núi, khắp nơi đều là dấu chân giẫm lên bùn lầy.
Đường lên trên khó đi, ba người lại bị thương, phải dìu nhau, mất hơn nửa canh giờ mới bò lên được con đường núi ban đầu.
Người của Bùi Nguyên Khâu đã hoàn toàn rút lui, tại chỗ chỉ còn lại mấy đống tro tàn, xe ngựa đổ trên mặt đất, cảnh tượng hỗn loạn vẫn còn đó, nhưng những người nằm trên mặt đất đều đã bị kéo đi.
Bao gồm cả mấy thị vệ đã c.h.ế.t của vương phủ.
Lúc ba người đi đến vách núi, thị vệ của vương phủ không đuổi kịp, đã liều c.h.ế.t câu giờ cho bọn họ chạy trốn.
Nước mưa xối xuống, vết m.á.u thấm vào đất, nhuộm đỏ cả một vùng, những người sống sờ sờ, cùng mấy người đi một đoạn đường này, tiếng cười nói dường như vẫn còn bên tai, vậy mà nói biến mất là biến mất.
Mấy người ánh mắt nặng nề, không ai nói gì, nhưng không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Người của Thái tử ở dưới núi đang lục soát khắp nơi, chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào rừng.
Tránh được đoạn đường đó, mọi người lại đi thêm nửa canh giờ, thực sự không đi nổi nữa, đến một sườn núi có nước mới dừng lại nghỉ ngơi.
Đêm qua ba người bị truy binh bức đến vách núi, trên người đều chuẩn bị sẵn móc sắt, lúc nhảy xuống đã ném móc sắt ra, kịp thời móc vào vách đá và thân cây, sau đó khó khăn leo lên vách núi, tìm một khe đá ẩn nấp.
Lúc lửa bốc cháy, mấy người suýt nữa bị khói đặc hun chết, may mà trời không tuyệt đường người, trời đổ mưa lớn kèm sấm sét, lửa không cháy lan ra được, nhưng người của quân phủ vẫn không chịu bỏ cuộc, vây quanh thung lũng lục soát cả ngày lẫn đêm, chậm chạp không chịu rút lui, mấy người bị mắc kẹt trong khe đá không thể động đậy, chân tay trầy da tróc vảy, cuối cùng lại ngã xuống vách núi, giờ phút này trên người đều là vết thương, đi trên ranh giới sinh tử, lại chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Lúc Ngụy Doãn lên núi đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo tiểu tư mang bọc đồ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-157.html.]
Tạ Thiệu dựa vào thân cây ngồi xuống, tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần lại rất tốt, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu nương tử nhận bọc đồ từ tay vị công tử đối diện, mỉm cười nói lời cảm tạ, sau đó xoay người vội vã đi về phía mình.
Trên đường đi, hắn đã nghe nàng kể lại những nguy hiểm mà nàng đã trải qua trong một ngày một đêm, cũng biết vị Ngụy công tử này là ai.
"Sau khi chia tay với lang quân, ta vẫn luôn lo lắng không yên, sau đó lại thấy khói đặc trên sườn núi, biết lang quân bị mắc kẹt, liền cầu xin vương gia cho ta xuống ngựa, vốn định làm theo lời dặn dò của vương gia, xuống núi sau đó ra khỏi thành tìm người của ám trang đến cứu lang quân, ai ngờ Thái tử lại đóng cửa thành, không ra được, ta chỉ có thể quay trở lại, lúc cùng đường, lang quân đoán xem ta gặp ai? Vậy mà lại là biểu tỷ của di nương, cho nên nói người ta ngày thường phải làm nhiều việc thiện, đến lúc nguy cấp mới có thể cứu mạng mình, biểu tỷ phu của di nương đã tìm Ngụy công tử giúp ta, nếu không có Ngụy công tử, e rằng ta và lang quân thật sự phải gặp nhau trên trời rồi..."
Biết hắn muốn hỏi, nàng tiếp tục nói: "Lang quân còn nhớ Ngụy công tử không?" Thấy hắn vẻ mặt nghi ngờ, lại tự mình trả lời: "Lần trước ta đã nói với lang quân rồi, Ngụy đốc giám đến Phụng Thành xin lương thực, hôm nay đột nhiên gặp được ở dưới núi, cửa thành không ra được, ta không còn cách nào khác, nhớ lúc trước hắn đến Phụng Thành, phẩm hạnh không tệ, cho nên mới đến cửa cầu xin ân tình, quả nhiên không nhìn lầm, Ngụy công tử nghe xong không nói hai lời, liền ra tay giúp đỡ, có thể thấy những bạc kia của lang quân không hề uổng phí, không chỉ được chức quan, còn mua cho mình một lá bùa hộ mệnh..."
Tiểu nương tử có lẽ đã vượt qua được khổ nạn, cuối cùng cũng thả lỏng, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng hắn lại nghe mà kinh hãi, thầm nghĩ tiểu nương tử này thật sự là không sợ chết, cũng không biết lấy đâu ra gan dạ và dũng khí như vậy.
Sau đó là một trận sợ hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên đường đi nắm c.h.ặ.t t.a.y tiểu nương tử, không dám nghĩ nếu nàng đi nhầm một bước, sẽ ra sao.
Bây giờ ngồi xuống, hai mắt cũng không rời khỏi nàng.
Nhìn nàng cầm bọc đồ từ chỗ Ngụy công tử trở về, ngồi xổm trước mặt hắn, lấy ra một cái bánh đưa cho hắn: "Lang quân đã đói cả ngày lẫn đêm rồi, ăn chút gì đi."
Không chỉ có hắn, từ tối qua đến giờ Ôn Thù Sắc cũng chưa ăn gì, đưa cho hắn xong, nàng cũng lấy ra một cái bánh cắn mấy miếng, uống nước nuốt xuống, dạ dày trống rỗng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút.
Một cái bánh vào bụng, quay đầu lại thấy lang quân vẫn cầm cái bánh trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, chậm chạp không ăn, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Lang quân không quen ăn sao, bánh hơi khô, nhưng có thể cứu mạng, lang quân cố gắng ăn một chút..."
Đôi mắt linh động kia, sau một ngày một đêm, đã nổi lên mấy tia máu, nhưng vẫn sinh động, long lanh nhìn hắn.
Tim hắn đập thình thịch, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Ôn Thù Sắc còn chưa nói xong, liền thấy lang quân đột nhiên ghé sát lại, đưa tay ôm lấy gáy nàng, không hề báo trước, môi hắn áp lên môi nàng.
[Tác giả có lời muốn nói]
Các bảo bối đến rồi, hôm nay đau vai đến mức nôn mửa, cho nên chỉ có nhiêu đây thôi, phát cho các bảo bối một trăm bao lì xì.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!