Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 15

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:32:28
Lượt xem: 1,960

Tình ý vừa mới tụ lại trong mắt nàng lập tức biến thành kinh hãi, quạt tròn trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống, lăn đến chân vị lang quân đối diện.

Ánh mắt Tạ Thiệu vốn không nhìn lên mặt nàng, đoán chắc nàng sẽ có phản ứng như vậy, đang định nói rõ với nàng, ánh mắt lướt qua, vô tình nhìn thấy, hắn nhíu mày dừng lại.

Quạt tròn rơi xuống đất, Ôn Thù Sắc chỉ còn lại những chuỗi ngọc tua rua trên mũ phượng, đứng xa có lẽ không nhìn rõ, giờ hai người cách nhau chưa đầy năm bước, những hạt châu nhỏ chỉ có thể che khuất được một phần.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, trán điểm hoa điền, da trắng môi đỏ, xinh đẹp như lửa.

Hắn đã từng gặp đại tiểu thư nhà họ Ôn, nhưng đường nét này không giống lắm, hơn nữa đôi mắt kia, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi...

Quả nhiên là bị rèm châu chắn mất tầm nhìn nên không nhìn rõ, hắn lại tiến lên hai bước, cúi người nghiêng đầu.

Gương mặt vừa mới bị dọa mất vía đột nhiên phóng đại trước mắt nàng, lần này hồn cũng mất nốt, Ôn Thù Sắc cuối cùng cũng tỉnh mộng, nhận ra tất cả những điều này không phải là mơ, nàng "vút" một cái đứng dậy khỏi giường cưới, lùi lại từng bước, duỗi ngón tay trỏ ra, chỉ vào người trước mặt, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi..." Lùi quá nhanh, gót chân va vào chiếc ghế tròn phía sau, loạng choạng vài cái, chuỗi ngọc tua rua trên mũ phượng cũng va vào nhau loảng xoảng.

Không cần lại gần, hắn cũng nhìn rõ rồi.

Đây chẳng phải là Ôn nhị tiểu thư, người đã cười to nhất trên tường khi thả chó cắn người hôm đó sao.

Ôn Thù Sắc "ngươi ngươi" hồi lâu, cuối cùng cũng nói năng lưu loát trở lại, gần như đồng thanh chất vấn đối phương:

"Sao lại là ngươi!"

"Sao lại là ngươi!"

Giống như sét đánh giữa trời quang.

Tin dữ ập đến, cả hai bên đều bị đập cho tan nát, trừng mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu, thần trí đã bay lên trời mới từ từ kéo về.

Tại sao lại thành ra như vậy, gió đổi chiều trong nháy mắt, trong đầu hai người hiện lên vô số khả năng, cũng không khó đoán.

Không chỉ nhà mình giở trò, đối phương cũng không phải là người giữ chữ tín.

Tự mình hại mình, quả thực là tính toán khéo léo, tính toán đến mức thua toàn tập, m.á.u huyết đột nhiên dồn ngược lên não, gót chân hơi lảo đảo, Tạ Thiệu duỗi chân ra móc chiếc ghế tròn bên cạnh.

Chân vừa mới duỗi ra, liền thấy nữ lang trước mặt biến sắc, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Đừng lại đây!"

Thật nực cười, Tạ Thiệu khịt mũi coi thường, hoàn toàn không còn sắc mặt tốt: "Ai lại đây?"

Ôn Thù Sắc nhìn tên công tử bột trước mặt, thần trí đã về đúng chỗ, nhưng trong lòng thế nào cũng không thể chấp nhận được. Cả Trung Châu Phụng Thành này, ai mà không biết Tạ tam hắn là một tên phá gia chi tử.

Tương lai, tương lai... nàng phải làm sao đây.

Nếu bà nội biết, sẽ như thế nào...

Sốt ruột quá, nàng cũng không muốn nói lý lẽ nữa, đổ hết lỗi lầm lên đầu đối phương: "Các ngươi, nhà họ Tạ, đường đường là danh môn vọng tộc, lại dùng trò mèo này, không sợ mất mặt mũi hay sao."

Tạ Thiệu đang ức chế, lão phu nhân giả vờ "chết" trước mặt mọi người, vậy mà lại đổi lấy một thứ đồ chơi như thế này, hắn phản bác: "Nhà các ngươi thì đúng là thư hương môn đệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-15.html.]

Đây là muốn tổn thương lẫn nhau rồi.

Ôn Thù Sắc trời sinh có cái miệng, chưa bao giờ để làm cảnh, cũng sẽ không để mình chịu thiệt: "Nếu Tạ tam ngươi thích đại tiểu thư thì cứ nói thẳng ra, trước tiên từ hôn với đại công tử, sau đó đến nhà họ Ôn ta cầu hôn, đại bá, đại thẩm, bà nội ta đều đồng ý, cưới đàng hoàng không tốt sao, cứ phải làm chuyện lén lút này, giờ thì hay rồi, ngươi toại nguyện rồi sao?"

Ể —— Nàng còn nói lý lẽ được nữa sao? Tạ Thiệu bị nàng kích thích, cũng chẳng buồn ngồi nữa: "Ngươi thích đại công tử thì sao không đi tìm hắn?"

Gậy ông đập lưng ông, cãi nhau tiếp cũng chẳng ai được lợi.

Ôn Thù Sắc ép mình bình tĩnh lại, thương lượng với hắn: "Giờ phải làm sao, ta tuyệt đối không thể gả cho ngươi, ngươi đi tìm lão tổ tông nhà họ Tạ đến đây, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, tuy đã bái đường rồi, nhưng may mà phát hiện sớm, còn kịp, lúc nãy mọi người đều không nhìn rõ mặt ta, chúng ta lén đổi đại tiểu thư lại cho ngươi, ta chọn ngày khác gả cho đại công tử, được không?"

Đây hình như là cách duy nhất lúc này.

Nhưng lời nàng nói sao mà chói tai thế, cái gì mà tuyệt đối không thể gả, nói cứ như hắn là khối u ác tính vậy.

Hắn rất ít khi so đo với nữ lang, nhưng Ôn nhị tiểu thư này rõ ràng là một trường hợp đặc biệt: "Ta có thể cưới đại tiểu thư, nhưng làm sao để đưa ngươi về?" Ngẩng đầu lên ồ một tiếng, lại nói: "Hay là dùng kiệu tám người khiêng nguyên xi đưa ngươi về nhà nhé."

Hắn là muốn xé rách mặt mũi, không định để cho nàng đường sống nữa sao?

Hôm nay có bị đ.â.m thành cái sàng, nàng cũng không thể bị cơn tức này làm cho nghẹn chết: "Ngươi đã dùng chiêu trò lừa gạt rồi, đến nhà họ Ôn sẽ không ai tin ngươi nữa đâu, muốn cưới đại tiểu thư? Vậy e là ngươi phải lột da mặt đại công tử ra, dán lên mặt mình mới được."

Quả thực là một nữ lang miệng lưỡi bén nhọn

"Lời nói đừng quá đáng, người nhà ngươi không dạy dỗ ngươi sao?"

Mắng nàng không có giáo dục đấy à.

Ôn Thù Sắc nổi cơn tam bành, nghiến răng nói: "Tạ thừa tướng khi còn làm quan, quản lý vô số thuộc hạ, sao khi về hưu ở Trung Châu Phụng Thành lại không quản được con trai mình, chẳng lẽ là do lão phu nhân nhà các ngươi bao che, ông ấy bất lực, chỉ có thể để mặc nó tự do sinh trưởng, không cưới được vợ cũng không sao, học được cách ỷ thế h.i.ế.p người, lừa gạt, còn lo gì nữa."

Được, nàng muốn cãi nhau phải không.

Tạ Thiệu giật giật khóe mắt, vừa đi về phía nàng vừa không chịu thua mà đáp trả: "Năm đó Ôn lão gia phò tá Văn Xương đế, tự cao tự đại, sau lưng ai cũng khen ông ấy lời nói hành động chuẩn mực, sao bây giờ đến đời cháu gái lại sa sút như vậy, chẳng lẽ là do lão phu nhân ngày thường quá bận rộn, không chú ý dạy dỗ?"

Đã nâng lên thành công kích cá nhân đối với thế hệ trước rồi, mắng tiếp nữa, e rằng đến cả tổ tiên cũng phải đào lên.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Oan có đầu nợ có chủ, muốn trút giận cũng phải chọc đúng chỗ hiểm của người ta, nàng đang vắt óc nghĩ cách đánh bại hắn, thấy hắn càng đi càng gần, sắp đến trước mặt rồi, trong lúc nguy cấp đột nhiên sủa về phía hắn một tiếng: "Gâu..."

Nàng hồi nhỏ nghịch ngợm, trò này không phải chuyện lạ, âm thanh phát ra từ cổ họng, giống đến tám phần.

Tạ Thiệu biến sắc, theo bản năng lùi lại, gót chân đạp phải chiếc ghế tròn vừa rồi làm Ôn Thù Sắc vấp ngã, ghế tròn đổ xuống, va vào một món đồ sứ bên cạnh, tiếp đó chiếc ghế đẩu kê bình hoa cũng đổ, "loảng xoảng" một loạt.

Tiếng động truyền ra ngoài, Phương ma ma và đám nha hoàn trốn sau cửa chớp nhìn nhau.

Nha hoàn vẻ mặt khó hiểu: "Ma ma, sao con cứ cảm thấy có gì đó không đúng."

Nghe nói Ôn đại tiểu thư tính tình ôn nhu hiền thục, Phương ma ma cũng không hiểu sao lại ồn ào đến vậy, vừa lo lắng vừa áp tai vào cánh cửa chớp: "Công tử..."

Còn chưa kịp hỏi, liền nghe thấy công tử nhà mình quát lớn một tiếng: "Ôn Nhị!"

 

Loading...