Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 147

Cập nhật lúc: 2024-11-09 06:43:18
Lượt xem: 1,066

 Chương 57: Ôn Nhị, đừng sợ

Chương 57

Tên dân làng bị Tạ Thiệu kéo vào khoang thuyền, bỗng nhiên rút ra một con d.a.o nhọn, xoay người lại đ.â.m thẳng về phía hắn.

Tạ Thiệu đã sớm có phòng bị, thân hình ngả ra sau, một cước đá vào cổ tay hắn ta. Tên kia không thực hiện được ý đồ, ngã lăn trong khoang thuyền, Bùi Khanh thừa cơ tiến lên khống chế.

Vừa mới đến gần, chỉ thấy một tia sáng lóe lên, con d.a.o nhọn đã đ.â.m thẳng vào cổ họng Bùi Khanh, động tác nhanh nhẹn và tàn nhẫn, rõ ràng là một kẻ có võ công.

Làm tuần kiểm nhiều năm như vậy, Bùi Khanh đương nhiên không phải tay mơ. Hắn nghiêng cổ sang một bên, không đợi đối phương kịp phản ứng, nhanh chóng túm lấy cổ tay hắn ta, dùng sức siết chặt. Tên kia đau đớn, năm ngón tay buông lỏng, con d.a.o rơi xuống khoang thuyền. Tạ Thiệu cúi người nhặt lên, Bùi Khanh lại một cước đá vào khoeo chân tên dân làng. Hắn ta loạng choạng vài bước, quỳ xuống trong khoang thuyền, vừa định vùng vẫy đứng dậy thì mũi d.a.o trong tay Tạ Thiệu đã kề sát vào cổ họng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ánh mắt chạm nhau, tên kia dường như muốn đánh cược một phen với chàng. Giằng co một lát, tên dân làng bỗng nhiên quay đầu, còn chưa kịp nhảy xuống sông thì con d.a.o nhọn trong tay Tạ Thiệu đã không chút do dự đ.â.m vào cổ họng hắn ta.

Mũi d.a.o xuyên qua cổ họng, vẫn còn nghe thấy tiếng "ục ục" vùng vẫy.

Ôn Thù Sắc sắc mặt trắng bệch, chậm chạp nhắm mắt lại.

Thi thể bị Bùi Khanh đá xuống sông, Mẫn Chương cũng thuận lợi cắm sào tre vào tấm ván gỗ. Tạ Thiệu nghiêng người rửa tay trong nước sông, quay đầu lại thấy tiểu nương tử hai tay nắm chặt mép thuyền, hai mắt nhắm nghiền, biết nàng đang căng thẳng, bèn thay nàng nhớ lại một phen: "Ừm, nương tử cũng coi như là người từng trải rồi đấy, cho dù thấy người ta g.i.ế.c người cũng sẽ không chớp mắt." Chàng tiến lại gần quan sát đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, "Quả thực là không chớp mắt."

Ôn Thù Sắc: "..."

Ngày trước, để được đi theo chàng, nàng đã từng buông lời mạnh miệng như vậy.

Chưa kịp nghĩ ra cách phản bác, giọng điệu của lang quân lại trở nên nghiêm túc, đưa tay về phía nàng: "Đưa tay cho ta, nhìn đường cho kỹ."

Thuyền cập bến, Bùi Khanh nhảy xuống trước, quay người lại tò mò hỏi Tạ Thiệu: "Tạ huynh nhìn ra bằng cách nào vậy?"

"Trong làng phơi đầy bạch quả, thân là trưởng làng, gặp được thương đội, vì sao không quảng bá sản vật trong làng mà lại vội vàng đưa chúng ta đi?" Chàng lại nói: "Những người dân khác nhìn thấy vết thương trên trán ta, ai nấy đều né tránh, trong lòng chắc chắn nghi ngờ thân phận thương nhân của chúng ta. Hắn ta là trưởng làng, lại tin tưởng không chút nghi ngờ, dường như còn cố ý che giấu cho chúng ta, tránh nhắc đến, vì sao? Sợ đánh rắn động cỏ."

Chắc hẳn lúc này ở gần bến đò đã có người chờ sẵn bọn họ.

Bùi Khanh nghe xong vẻ mặt đầy bội phục, thở dài: "Tạ huynh không làm bộ đầu, thật sự đáng tiếc."

Tạ Thiệu không nhận lấy lời khen của hắn, không hứng thú với chức bộ đầu của hắn, kéo tiểu nương tử đang sợ hãi bên cạnh lên bờ.

Phía trước, Tĩnh vương đã xuống thuyền, thị vệ dưới trướng đang áp giải vị trưởng làng bị gãy tay kia tra hỏi: "Bên dưới có bao nhiêu người?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-147.html.]

Trưởng làng cắn chặt răng không nói.

Tên thị vệ rút đao, dùng chuôi đao hung hăng đập vào gáy hắn ta. Trưởng làng đau đớn ôm đầu kêu gào, buột miệng nói: "Hơn trăm người ngựa..." Nói xong lại căm hận nói: "Các ngươi chạy không thoát đâu."

Nếu đã vậy, đường thủy không thể đi tiếp, một khi bị chặn trên sông thì sẽ không còn đường sống.

Đi đường bộ, ít nhất còn có cơ hội.

Mấy người không xuống bến đò nữa, quay người trở lại rừng.

Tĩnh vương đi trước dẫn đường, những người còn lại theo sau. Đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghe thấy phía sau có tiếng kêu thảm thiết. Tĩnh vương biến sắc, quay đầu lại liền thấy một chân của Tạ Thiệu đang đạp lên người trưởng làng.

Trưởng làng úp sấp mặt xuống đất, nửa mặt bị đạp biến dạng.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Tạ Thiệu đã cúi người, từ trong n.g.ự.c trưởng làng móc ra một ống tín hiệu lửa đã bị hắn ta dùng răng cắn ra được một nửa.

Vừa rồi bị Tạ Thiệu đá từ phía sau, tên thị vệ đang áp giải trưởng làng vẫn chưa hiểu chuyện gì, thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, tức giận đá mạnh vào người trưởng làng: "Còn muốn b.ắ.n tín hiệu lửa, đồ không biết điều..."

---

Lúc hoàng hôn trời sắp tối, bến đò ven sông bỗng nhiên sáng lên một tia tín hiệu lửa.

Một tiếng nổ vang lên, cách mười dặm cũng có thể nhìn thấy tia lửa chói mắt. Tất cả nhân mã gần đó đều kéo đến, chặn bến đò đến mức nước chảy không lọt. Mười mấy chiếc thuyền xuôi dòng, phong tỏa toàn bộ mặt sông, thấy thuyền là lục soát, ngay cả một con chim sẻ cũng không tha.

Cùng lúc đó, Tĩnh vương dẫn theo Tạ Thiệu cùng đoàn người, cưỡi lên ngựa mới mua, suốt đêm băng rừng vượt núi, đến sáng hôm sau thì hoàn toàn rời khỏi thị trấn phía sau.

Một chiêu "Ve sảy da chó", hiệu quả không nhỏ, một đoạn đường phía trước trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn người thuận lợi đến dưới chân Nam Thành.

Đông Châu phủ của Thái tử nằm ở Nam Thành, qua Nam Thành chính là Đông Đô của Đại Phong, so với Vị Thành phía sau, cổng thành Nam Thành càng kiên cố uy nghiêm hơn.

Chỉ riêng một cái chốt cửa đã nặng hơn bốn trăm cân.

Trước cửa có hàng chục thị vệ tuần tra qua lại, tất cả những người ra vào thành, dù là thương đội hay bách tính, đều phải bị kiểm tra từng người một, phòng thủ có thể nói là như thùng sắt.

Cho dù là vạn quân địch cũng chưa chắc có thể xông vào, huống chi bọn họ chỉ có hơn mười người.

 

Loading...