CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 144
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:40:24
Lượt xem: 1,077
Cửa thành bị phong tỏa ba ngày, bên trong đã có một đám người chờ đợi ra khỏi thành, thấy bên này xảy ra xung đột, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn.
Thị vệ huyện nha Vị Thành ít nhiều cũng có chút động lòng, đang cân nhắc, đột nhiên tướng sĩ do Đông Châu phủ phái đến bước lên phía trước, thái độ vô cùng cứng rắn: "Cho dù nó c.h.ế.t ngay tại đây, đêm nay cũng không được ra khỏi thành."
Lời này lọt vào tai đám đông bá tánh phía sau, khiến không ít người phẫn nộ.
Lão gia tử vẫn đang dập đầu, "Quan gia..."
Tướng lĩnh Đông Châu phủ không kiên nhẫn nữa, đá ông ta một cái, "Tránh lui!"
Trong đám đông đột nhiên có người đứng dậy, "Các quan sai làm vậy, có phải quá đáng quá rồi không?"
Tướng lĩnh đó cười lạnh một tiếng, "Sao, có ý kiến?"
Người nói chuyện lập tức im bặt, quay đầu ngồi phịch xuống đất, nhưng lại than thở: "Nghe ý của các quan sai, là thật sự muốn nhốt chúng ta c.h.ế.t ở đây, mọi người đừng hy vọng nữa, chờ c.h.ế.t thôi..."
Lời này giống như khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Cuối cùng lại có người không ngồi yên được nữa, "Rốt cuộc vì sao phải phong tỏa thành?"
Lần lượt có người đứng dậy, "Khi nào thì thả chúng ta ra ngoài?"
"Đúng vậy, định nhốt chúng ta đến bao giờ?"
Người đông thế mạnh, thấy người phản kháng nhiều lên, ai nấy đều mạnh dạn hơn, "Thả chúng ta ra ngoài!"
"Thả chúng ta ra ngoài!"
Mọi người từ từ tiến về phía cổng thành.
Sắc mặt thị vệ thay đổi, rút đao ra, quát: "Nhanh chóng lui lại, nếu không g.i.ế.c không tha!"
Vừa dứt lời, đột nhiên có người từ phía sau ném một viên gạch tới, đập mạnh vào vị tướng lĩnh kia, "Dù sao cũng chết, chi bằng liều mạng một phen!"
Tốc độ quá nhanh, tướng lĩnh không kịp phòng bị, lập tức đầu rơi m.á.u chảy, loạng choạng vài bước, những thị vệ khác lập tức tiến lên bảo vệ.
Một người khác lại nhân cơ hội nhanh nhẹn lao ra khỏi đám đông, chui ra sau lưng mấy thị vệ, dùng sức nâng chốt cửa thành lên, ném vào người thị vệ đang đuổi theo, xoay người nhanh chóng đá văng cửa thành, chạy ra ngoài.
Mọi người thấy cửa thành bị phá, ai nấy đều phấn khích, cùng nhau chen chúc xông ra ngoài.
Cổng thành lập tức hỗn loạn.
Tướng lĩnh Đông Châu phủ bị gạch đập vào đầu bất ngờ, choáng váng, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, lại bị đám đông xô đẩy, thấy người ta chạy ra ngoài, hắn quay đầu lại quát mắng: "Lũ vô dụng, còn không mau đuổi theo."
"Kẻ nào làm loạn, g.i.ế.c không tha." Chưa đợi thị vệ canh cổng lên ngựa, trong thành đột nhiên xông ra một đội thị vệ, mặc áo giáp, đội mũ sắt, đuổi theo người phía trước, người dẫn đầu vội vàng nói với vị tướng lĩnh còn chưa kịp phản ứng: "Đóng cửa thành."
Chương 56: Có đau không?
Chương 56
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-144.html.]
Cửa thành vừa đóng, tất cả thị vệ và bá tánh đều bị nhốt lại bên trong, chỉ còn một đội nhân mã đuổi theo mấy người đã chạy thoát ra ngoài.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, có ba người cùng chạy thoát.
Một người là tráng sĩ đã kích động bá tánh, sau đó nhân cơ hội mở cửa thành; hai người còn lại là ‘lão gia tử’ quỳ xuống đất cầu xin và ‘người con trai út’ nằm trên tấm ván ‘sắp chết’.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giờ đây, ai nấy đều mạnh khỏe như hổ.
Ngựa phía sau càng lúc càng gần, ba người không ngoảnh đầu lại, liều mạng chạy về phía trước.
Hai chân dù nhanh đến đâu cũng không thể địch lại ngựa phi, một tên thị vệ đi đầu nhanh chóng đuổi kịp người thấp bé chân ngắn chạy cuối cùng, cúi người xuống, đưa tay tóm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng cả người lên, đặt lên lưng ngựa. Hai người còn lại cũng đồng thời bị người trong đội túm lấy cánh tay, ném lên lưng ngựa phía sau, nhưng không quay trở lại mà tiếp tục phi về phía trước.
Tiếng vó ngựa dồn dập, bụi bay mù mịt, tiếng đuổi bắt trên quan đạo dần dần xa khuất.
Ngựa phi dọc theo quan đạo gần hai canh giờ, cảm nhận được mưa bụi phả vào mặt, người dẫn đầu mới quay đầu ngựa, rẽ vào đường núi bên cạnh, những người phía sau bám sát, cả đội nhân mã tiến vào rừng rậm, chậm rãi dừng lại.
Mọi người xuống ngựa, lần lượt cởi bỏ khôi giáp trên đầu, mới thấy tên thị vệ đầu tiên bắt người không phải ai khác mà chính là Tạ Thiệu.
Ngẩng đầu nhìn, ‘tên chạy trốn’ bị hắn bắt đã ngã gục trên lưng ngựa, hắn đỡ người từ trên lưng ngựa xuống, ‘tên chạy trốn’ nằm úp sấp trong khuỷu tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai chân mềm nhũn không đứng vững.
Tạ Thiệu dìu nàng ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, lấy túi nước bên hông đưa đến bên miệng nàng, “Uống chút nước nghỉ ngơi.”
‘Tên chạy trốn’ bị bắt đầu tiên chính là Ôn Thù Sắc.
Ngày thường Ôn Thù Sắc ngồi xe ngựa cũng đã chóng mặt, lần này chạy trốn, trời đất quay cuồng, người như lơ lửng giữa không trung, nàng tựa đầu vào lòng lang quân, không còn chút sức lực, ngoan ngoãn há miệng, nuốt hai ngụm nước.
Nước lạnh có thêm đá từ cổ họng thấm vào tận phế phủ, thần trí nàng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng lại đột nhiên chán nản, “Đều tại ta vô dụng, ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, lang quân cứ đi đi, lần này ta sẽ không cản chàng nữa, cũng sẽ không trách chàng…”
Trong ba canh giờ ở khách điếm, Tạ Thiệu vốn không mong nàng thật sự có thể học cưỡi ngựa tự mình xông ra khỏi thành, việc luyện tập trong chuồng ngựa chỉ là để nàng làm quen trước.
Giờ xem ra, khá hiệu quả, không ảnh hưởng đến miệng lưỡi của nàng.
Tĩnh Vương và Bùi Khanh cởi bỏ khôi giáp cũng đi tới, nhìn Ôn Thù Sắc, Tĩnh Vương quan tâm hỏi: “Ôn nương tử không sao chứ?” Ban đầu nghe xong kế hoạch của Tạ Thiệu, hắn còn hơi lo lắng, sợ Ôn nương tử tạm thời sợ hãi không phản ứng kịp.
Tạ Thiệu lại đảm bảo với hắn: “Nội tử không giống các tiểu nương tử bình thường, so với cưỡi ngựa, chi bằng chọn thứ nàng giỏi.”
Quả nhiên, so với cưỡi ngựa, Ôn nương tử chạy trốn còn nhanh nhẹn hơn.
Binh lính truy đuổi hẳn là chưa kịp phản ứng, trời đã bắt đầu mưa, tiếp tục đi trên quan đạo nhất định sẽ để lại dấu chân ngựa, vào rừng trước tránh mưa một lát, sau đó nhân đêm vượt núi đến thị trấn đối diện, thay đổi trang phục, chạy đến thành trì tiếp theo, Nam Thành.
Từ Vị Thành đến Nam Thành, cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất hai ngày, nhưng chỉ cần qua Nam Thành, Đông Đô cũng gần rồi, không cần gấp gáp lúc này, hắn quay đầu dặn dò mọi người: “Nghỉ ngơi tại chỗ hai khắc.”
Ngồi một lúc, hạt mưa trên đầu càng lúc càng dày đặc, dường như muốn xuyên qua rừng rậm, cây cối e là không che chắn nổi, cả đội lại lên đường, đi tìm chỗ tránh mưa phía trước.
Sắc mặt Ôn Thù Sắc vừa mới hồi phục, thấy mọi người đứng dậy, nàng cũng không chậm trễ, buộc lại bọc hành lý trên vai, chuẩn bị lên ngựa.