Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:30:43
Lượt xem: 1,680

Đại Phong thái bình thịnh trị đã hơn hai mươi năm, phong tục cũng dần cởi mở, không còn hà khắc với nữ nhi như trước, ngày thành thân cũng không có quy củ nào bắt buộc tân nương phải nhịn đói.

Từ sáng sớm đón dâu đến khi vào cửa, nhìn thì nhanh nhưng thực ra đã qua gần nửa ngày.

Thế nhưng Ôn Thù Sắc không có ý định bỏ quạt xuống, nàng ngồi ngay ngắn ở đó, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Tình cô cô và Thu Oanh.

“Nương tử?”

“Con không đói.” Tìm một vòng không thấy người đâu, cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì, nàng đành phải lên tiếng hỏi: “Ma ma có thấy cô cô và nha hoàn đi cùng con không?”

Bà tử cười nói: “Nương tử yên tâm, lão phu nhân đã dặn dò kỹ, bảo bọn nô tỳ phải tiếp đãi người nhà họ Ôn chu đáo, Tình cô cô và Thu Oanh cô nương, nô tỳ đã sắp xếp ổn thỏa, đang dùng bữa nghỉ ngơi ở hậu viện rồi ạ.” Bà ta khom người nói tiếp: “Nô tỳ họ Phương, nương tử có gì cứ dặn dò nô tỳ.”

Ôn Thù Sắc sững người.

Dùng bữa nghỉ ngơi?

Vào lúc quan trọng này…

Thấy nàng nghi ngờ, Phương ma ma tiến lại gần một bước, nhỏ giọng nói: “Nương tử đã vào cửa, từ nay về sau chính là người nhà họ Tạ rồi, nô tỳ cũng không giấu gì nương tử, nhà họ Tạ có một quy củ bất thành văn, đêm tân hôn của tân nương, người hầu hạ trong phòng phải là nô bộc của nhà chồng…”

Ôn Thù Sắc kinh ngạc, còn có quy củ như vậy nữa sao?

“Nương tử, bỏ quạt xuống đi…”

Ôn Thù Sắc vội vàng ngửa người ra sau, tránh ánh mắt của Phương ma ma: “Con không mệt.” Trong lòng vẫn còn nghi hoặc, Tình cô cô dọc đường đi còn căng thẳng hơn cả nàng, sao có thể yên tâm bỏ mặc nàng một mình được?

Lúc này, Tình cô cô và Thu Oanh quả thật đã được ‘sắp xếp ổn thỏa’, trước mặt bày đầy một bàn rượu thịt thịnh soạn, nhưng cửa phòng lại bị khóa trái.

Lũ cướp người đáng c.h.ế.t kia, không nói không rằng, lôi hai người ra ngoài rồi đưa thẳng tới đây, còn nói năng khách sáo: “Cô cô và cô nương cứ nghỉ ngơi ở đây, không cần lo lắng cho nương tử nữa.”

Cũng không biết đây là nơi nào, chắc chắn là một xó xỉnh vắng vẻ, Tình cô cô đã hét đến khản cả giọng nhưng vẫn không có ai để ý.

Thu Oanh vẫn không ngừng lay cửa: “Có ai không? Có ai ở đó không?” Lay mệt rồi, nàng ta quay lại nhìn Tình cô cô mặt mày tái mét, bĩu môi, sắp khóc đến nơi: “Cô cô, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ nhị nương tử và Tam công tử chắc đã bái đường xong rồi, nhị nương tử còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra…”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là Tình cô cô lại bốc hỏa: “Lòng người khó đoán, nhà họ Tạ cũng là danh gia vọng tộc, vậy mà lại làm ra chuyện thất đức như vậy…”

Thu Oanh không dám hé răng, nhà mình cũng không phải hạng người lương thiện giữ chữ tín gì, nàng ta đề nghị với Tình cô cô: “Hay là chúng ta cứ nói thẳng với họ, người tới là nhị nương tử…”

Thà thành thật ngay từ đầu, cứu nhị nương tử ra ngoài.

“Không được.” Tình cô cô lập tức bác bỏ, chuyện này bà đã nghĩ kỹ rồi, nhà họ Tạ có thể bày ra trò tráo dâu như vậy, chắc chắn là nhắm vào danh tiếng hiền thục của đại nương tử.

Nếu biết trước người tới là nhị nương tử, nói không chừng họ sẽ trở mặt ngay tại chỗ, trả nhị nương tử về nguyên vẹn cũng nên, sau đó lại nghĩ cách đổ hết lỗi lên đầu nhà họ Ôn. Đến lúc đó, đừng nói là gả cho Tam công tử, chỉ với cái danh bị trả về ngày xuất giá, e rằng nhị nương tử sẽ trở thành trò cười cho cả Phụng Thành Trung Châu, thậm chí là toàn bộ Đại Phong, cả đời này không gả được chồng, nhà họ Ôn cũng không ngẩng mặt lên được.

Nghĩ kỹ một hồi, bà nhận ra chuyện này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình nuốt xuống.

“Nhị nương tử tội nghiệp, đến khi bỏ quạt xuống, nhìn thấy tân lang không phải là người mình mong đợi, không biết sẽ…” Tình cô cô giật mình tỉnh giấc, tính tình của nhị nương tử không phải dạng vừa đâu.

Không được, bà phải đi khuyên nhủ an ủi nàng.

Tình cô cô lại đứng dậy, cùng Thu Oanh lay cửa: “Có ai không?” Nhưng ổ khóa sắt kia khóa chặt cứng, không hề nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-13.html.]

Một nha hoàn nấp ngoài cửa sổ phía sau tường đã há hốc mồm kinh ngạc, vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy bí mật động trời, nàng ta vội vàng xách váy chạy về phòng Đại phu nhân Ngô thị.

Ngô thị đang bị đau răng, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, cả phòng im thin thít không ai dám ho he, nhưng tiếng kèn trống bên ngoài vẫn lọt vào tai bà ta.

Đang bực bội, nha hoàn xông vào: “Phu nhân!”

Ngô thị tức giận quát: “Hốt hoảng cái gì, không ra thể thống gì cả, muốn đầu thai à?”

Nha hoàn lùi lại hai bước, nhưng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng long lanh: “Phu nhân, nô tỳ phát hiện ra một chuyện động trời.”

Ngô thị lấy tay che một bên mặt, liếc xéo nhìn nàng ta.

Nha hoàn vội vàng tiến lại gần, ghé vào tai bà ta nói nhỏ một câu, Ngô thị trợn tròn mắt, quay đầu nhìn chằm chằm nha hoàn: “Ngươi nghe rõ chưa?”

Nha hoàn cúi người: “Nô tỳ nghe rõ ạ, cô cô và nha hoàn nhà họ Ôn vẫn bị nhốt ở căn phòng xó xỉnh bên Tây viện ạ.”

Ngô thị không dám tin là báo ứng lại đến nhanh như vậy, nhất thời sững sờ, sau một lúc lâu sắc mặt mới dần bình tĩnh lại, khóe miệng cũng nở một nụ cười hả hê.

Không phải Ôn đại nương tử, mà là nhị nương tử.

Quả đúng là báo ứng nhãn tiền.

Tối hôm qua, lão phu nhân ác tâm kia giả vờ sắp chết, gọi mọi người đến trước mặt, bắt đầu dặn dò ‘di ngôn’, ép buộc đổi hôn sự của Đại công tử sang cho Tam công tử.

Sống bao nhiêu năm nay, bà ta chưa từng thấy vị tổ tông nào vô lý như vậy.

Đại phòng nhà họ Ôn bây giờ đã là quan lớn ở kinh thành, Thượng thư Bộ Công tứ phẩm, nếu Thừa Cơ kết hôn với Ôn đại nương tử, sau này đến Đông đô, có nhạc phụ chống lưng, còn sợ không đứng vững gót chân sao?

Nhưng biết làm sao, ‘di ngôn’ đã nói rồi, con cháu sao dám không nghe?

Ngậm bồ hòn làm ngọt, tức đến nỗi bệnh đau răng cũng tái phát, may mà ông trời có mắt, mưu sự bất như thiên ý, ai ngờ nhà họ Ôn cũng đổi người.

Lần này thì hay rồi.

Báo ứng đến quá nhanh, tinh thần Ngô thị phấn chấn hẳn lên, bà ta hỏi một bà tử bên cạnh: “Tân lang đâu? Về hậu viện chưa?”

Bà tử kia vội vàng chạy ra ngoài dò la một vòng, nhanh chóng quay lại báo: “Tam công tử vừa bị người ta lôi ra khỏi bàn rượu, mới vào trong viện ạ.”

Ngô thị nhìn ra ngoài trời đã tối đen, quên cả đau răng, đứng dậy gọi đám bà tử nha hoàn bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi, cùng đi xem nào.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Đại phòng, các bảo bối đáng yêu khác: Đi, hóng chuyện nào.

Nhị nương tử, Tam thiếu gia: Mọi người có thấy bất lịch sự không?

 

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Loading...