Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 123

Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:27:40
Lượt xem: 1,040

Không đợi Tạ Thiệu trả lời, nàng vội vàng buông tay đẩy chàng về phía trước: "Lang quân mau đi đi, nhất định phải nói với Chu phu nhân, tất cả đều là lỗi của Tạ phó sứ, là ông ta dễ dàng tin lời gian tặc, rơi vào bẫy của chúng, sợ vỡ mật không dám kháng chỉ. Nguồn cơn tai hoạ là do gian tặc gây ra, Tạ phó sứ cùng lắm chỉ là kẻ không biết kiềm chế, cho dù ông ta đáng chết, nhưng tội không liên luỵ đến người nhà, chàng hãy đi cầu xin Chu thế tử, chàng và hắn tình thâm nghĩa trọng, nhị phòng chúng ta trung thành tận tâm, cho dù có kháng chỉ, cũng không muốn cùng phe với Tạ phó sứ, bảo họ ngàn vạn lần đừng làm khó chúng ta." Nói xong vẫn không yên tâm, nàng dừng lại một chút, đột nhiên ghé sát vào nói: "Lang quân, hay là chúng ta bắt cóc Đại phu nhân đi."

Dù là đối phó với Tạ đại gia hay Vương phủ, bà ta quả thực là con tin hoàn hảo nhất.

Đôi mắt nàng sáng như sao, vừa căng thẳng vừa kích động, tiếp tục xúi giục: "Nếu lang quân không xuống tay được, để thiếp làm."

Chàng đã biết nàng không phải người tầm thường, lúc này thấy nàng nói năng đâu ra đấy, thầm nghĩ tiểu nương tử này thật sự to gan lớn mật, quay đầu nhìn Mẫn Chương không đi theo, chàng an ủi: "Tạ đại gia lần này là phản chủ, Vương gia sao có thể làm phản nữa, tiểu nương tử đừng lo lắng như vậy, dùng con tin uy hiếp, không phải là hành động của quân tử."

Ôn Thù Sắc ngửa người ra sau: "Lửa đã cháy đến chân rồi, còn quản gì quân tử với không quân tử nữa." Nàng sốt ruột nói thẳng: "Hơn nữa với danh tiếng ăn chơi trác táng của lang quân, cũng chẳng dính dáng gì đến quân tử."

Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói run rẩy: "Láo xược!"

Nàng quay phắt lại, thấy trong bóng tối nơi cửa lớn, một phụ nhân bị áp giải ra ngoài, người phía sau dí d.a.o vào cổ bà ta.

Nhìn kỹ lại, chẳng phải là Đại phu nhân sao, nàng sững sờ, quay đầu nhìn lang quân bên cạnh với vẻ kinh ngạc.

Quả nhiên không phải là hành động của quân tử.

Đại phu nhân bị áp giải ra khỏi cửa, cũng nhìn thấy hai người đứng trong hành lang, bà ta lập tức kích động, giận dữ trừng mắt nhìn Tạ Thiệu: "Ai cho Tạ tam cái gan dám dí d.a.o vào cổ trưởng bối, ngươi muốn làm phản, muốn tạo phản sao."

Tạ Thiệu mặt không đổi sắc: "Việc gấp, thật sự không còn cách nào khác, vãn bối đắc tội, mong bá mẫu thứ lỗi."

Mặt Đại phu nhân xanh mét, muốn kêu cứu, vừa động đậy, Mẫn Chương liền dí d.a.o vào cổ bà ta, lưỡi d.a.o lạnh lẽo áp sát vào da thịt.

Mấy năm nay bà ta luôn ở trong hậu trạch, nào từng trải qua cảnh sống c.h.ế.t thế này, sợ đến mức cả người run lên: "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Thiệu nói năng nhẹ nhàng: "Không phải chuyện gì khó khăn, chỉ muốn mời bá mẫu đến Vương phủ ngồi chơi."

Đại phu nhân lại run lên, mắng: "Tạ tam ngươi thật sự muốn cấu kết với phản tặc sao, thánh chỉ xoá phiên của Đông đô đã đến, ngươi bảo vệ Tĩnh vương như vậy, chính là công khai đối đầu với triều đình, muốn kéo cả Tạ gia xuống nước, cùng ngươi chôn vùi sao? Nhị gia và Nhị phu nhân sao lại nuôi ra thứ như ngươi, cả nhà đều bị ngươi hại chết."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Rốt cuộc là ai hại ai?

Ôn Thù Sắc hít một hơi lạnh: "Bá mẫu đừng la hét nữa, la nữa sẽ dẫn mấy vị tiểu thư và huynh trưởng trong phủ đến, muốn để bọn họ thấy bộ dạng thảm hại của bá mẫu sao, hay là bá mẫu muốn làm gương, răn dạy con cái thế nào là thanh phong ngạo cốt, tự sát một nhát, không liên luỵ Đại bá?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-123.html.]

Đại phu nhân Ngô thị chỉ là một phụ nữ bình thường, ngày thường tuy quen nhìn thấy đao của Tạ đại gia, nhưng so với lúc này bị dí d.a.o vào cổ hoàn toàn khác biệt.

Đi có mấy bước, chân đã mềm nhũn, lấy đâu ra dũng khí tự sát.

Bà ta tức đến mức trợn trắng mắt, vừa bị Mẫn Chương đẩy ra ngoài, vừa mắng: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, lại dám ra tay với người nhà, ta đã nói với đại gia rồi, hai người này lòng dạ bất chính, không phải thứ tốt lành gì, sớm muộn cũng gây ra chuyện." Đại gia không nghe, cứ nói hai đứa phá gia chi  tử này có thể làm nên trò trống gì.

Làm nên trò trống gì? Bây giờ d.a.o đã dí đến cổ bà ta rồi!

Nhưng hối hận cũng đã muộn.

Bà ta bị Mẫn Chương dí d.a.o vào cổ, đi thẳng ra cửa, người hầu bên cạnh vừa định đến gần, d.a.o liền áp sát vào da thịt bà ta, ai còn dám manh động.

Tạ đại gia vừa đi, cửa Tạ phủ đã bị đóng chặt, thị vệ canh cửa nhìn thấy Tạ Thiệu trước, vội vàng chạy đến ngăn cản: "Đại nhân đã dặn dò, ai cũng không được ra ngoài, Tam công tử vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phủ."

Nói xong lại nhìn thấy Tam thiếu phu nhân đi phía sau, còn có Đại phu nhân...

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại mới phát hiện trên cổ Đại phu nhân có một con dao.

Mà Đại phu nhân như nhìn thấy cứu tinh, vừa khóc vừa ra lệnh: "Nhanh, nhanh bắt bọn chúng lại."

"Ai dám động!" Chưa kịp để thị vệ phản ứng, Mẫn Chương liền túm lấy vai Đại phu nhân, dí d.a.o vào cổ bà ta thêm chút nữa, Đại phu nhân lập tức mềm nhũn.

Thị vệ lập tức hiểu ra, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm vào con d.a.o trên cổ Đại phu nhân, vừa đề phòng nhìn Tạ Thiệu: "Tam công tử chớ làm bừa."

Tạ Thiệu mặt không cảm xúc: "Mở cửa!"

"Không có lệnh của Tạ đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh, thuộc hạ khuyên Tam công tử vẫn nên sớm thả Đại phu nhân, chớ làm chuyện khiến mình hối hận."

Tạ Thiệu mất hết kiên nhẫn, ra hiệu cho Mẫn Chương.

Mẫn Chương lại một lần nữa dí d.a.o vào cổ bà ta để uy hiếp, trong lòng dù sao cũng biết người trong tay là Đại phu nhân của Tạ gia, không thể thật sự ra tay làm bà ta bị thương, để công tử mang tiếng xấu.

Hù doạ vài lần như vậy, Đại phu nhân hình như cũng nhận ra, d.a.o không hề làm bà ta bị thương, dần dần cũng hết sợ hãi, không phản ứng nữa.

 

Loading...