CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 121
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:26:05
Lượt xem: 1,144
Chàng ngạc nhiên nhìn sang, liền thấy gương mặt tiểu nương tử trắng bệch không còn chút máu, kỳ lạ thật, hình như đây là lần đầu tiên chàng thấy nàng sợ hãi như vậy, tình hình rõ ràng là nghiêm trọng, nhưng chàng lại thấy buồn cười.
Có một người còn căng thẳng hơn mình, sự căng thẳng trong lòng chàng ngược lại giảm bớt: "Không đến mức đó đâu."
"Thiếp đâu phải con nít ba tuổi, lang quân không cần an ủi thiếp, dù là con thỏ, đến đường cùng cũng sẽ cắn người, thật sự muốn tước phiên chẳng lẽ Tĩnh vương sẽ ngồi chờ c.h.ế.t sao?" Nàng lắc đầu nói: "Không thể nào, Vương phủ nhất định sẽ phản kháng, Tạ phó sứ có binh quyền trong tay, chúng ta không có, thật sự đánh nhau, không phải thiếp muốn chia rẽ, nhưng e là tình huynh đệ giữa Chu thế tử và lang quân cũng sẽ chấm dứt, đến lúc đó người đầu tiên bị bắt làm con tin chính là lang quân, tiếp theo là nhạc phụ, đại cữu tử của chàng..."
Rồi đến gia quyến của Tạ gia và Ôn gia, tuy rằng mạng sống của họ không đủ để uy h.i.ế.p Tạ phó sứ, nhưng dùng để trút giận thì vẫn được.
Cuối cùng nàng cũng hiểu được sự đáng sợ của việc bị liên lụy, quả nhiên, đã thành thân rồi, chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, vận mệnh treo trên lưỡi dao, dường như chỉ có thể dựa vào lang quân trước mặt để xoay chuyển càn khôn, giành lấy một tia hy vọng sống.
Ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên hành lang, không còn chút vẻ đẹp nào nữa, ngẩng đầu nhìn lên, nó đã trở thành một vầng trăng lạnh lẽo.
Hai chân dù sao cũng không dài bằng lang quân, có chút đuổi không kịp, nàng đưa tay nắm lấy một góc áo chàng.
Lang quân phía trước cảm thấy tay áo nặng trĩu, không quay đầu lại, nhưng bàn tay dưới tay áo lại giơ lên, xoay cổ tay, nắm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng nắm chặt, ôn tồn nói: "Sẽ không sao đâu."
Thổi gió đêm lâu như vậy, tay chân không biết từ lúc nào đã lạnh ngắt, đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, nàng mới thấy lạnh đến thấu xương.
Hơi ấm từ lòng bàn tay kia ồ ạt truyền sang người nàng, tim nàng đập thình thịch, quay đầu lại. Dưới ánh trăng bạc, gương mặt nghiêng của lang quân kiên nghị, trầm tĩnh, không còn chút nào vẻ phóng đãng.
Nhìn như vậy, chàng thật sự cao lớn, cao hơn nàng gần nửa cái đầu.
Trời sập xuống, còn có người cao gánh vác, câu này nói quả không sai, dựa vào chiều cao của mình, lang quân bên cạnh đột nhiên trở nên vĩ đại.
Bàn tay nắm lấy tay nàng, như đang che chắn cho nàng một tòa thành, sự bất an và lo lắng trong lòng nàng tan biến, sự bồn chồn trong lòng cũng như sợi tơ bị rút ra, dần dần bình ổn lại.
Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh.
Phượng Thành mất rồi, cùng lắm thì đến Đông đô, hy vọng Tạ phó sứ đừng hành động quá nhanh.
Lang quân bên cạnh thấy nàng không giãy giụa, cũng không buông tay, cứ thế dắt tay nàng đi về phía cửa.
---
Tạ đại gia vừa tiễn người về liền thấy lang quân và tiểu nương tử đứng trước bình phong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên căng thẳng: "Hai người sao lại ở đây?"
Tạ Thiệu không vòng vo với ông ta, trực tiếp hỏi: "Bá phụ nhận được thánh chỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-121.html.]
Sắc mặt Tạ đại gia đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói: "Vào nhà nói chuyện."
Nửa đêm, một vị khách không mời mà đến. Đại phu nhân ngồi trong phòng đợi Tạ đại gia, hồn vía còn chưa ổn định, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy ra cửa đón. Nào ngờ, phía sau Tạ đại gia còn có hai kẻ đáng ghét của nhị phòng, trong lòng bà ta lập tức chùng xuống, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì: "Giờ này rồi, các ngươi tới đây làm gì?"
Tạ Thiệu không đáp, theo sau Tạ đại gia bước vào trong, Ôn Thù Sắc cũng bám sát phía sau. Vào phòng, hai người cũng chẳng cần ai mời, tự tìm hai chiếc ghế đẩu, một trái một phải ngồi sát cạnh đối diện với Tạ đại gia.
Chưa đợi Đại phu nhân hỏi han, Tạ Thiệu đã lên tiếng trước, hỏi Tạ đại gia: "Thánh chỉ trong cung ý tứ như thế nào, bá phụ định liệu ra sao?"
Đại phu nhân giật nảy mình, không ngờ hai người này lại biết cả chuyện này, vội vàng sai nha hoàn Bích Vân ra ngoài canh cửa, rồi quay lại nhìn hai người: "Bất kể các ngươi nghe được từ đâu, từ đâu tới thì về đó đi, chuyện trong phủ, còn chưa tới lượt các ngươi lo."
Tạ Thiệu ngồi yên như núi, hoàn toàn không để tâm đến lời bà ta nói, chỉ chờ câu trả lời của Tạ đại gia.
"Bá mẫu nói sai rồi." Ôn Thù Sắc không nhịn được lên tiếng: "Cả nhà đều trông cậy vào đại bá, lẽ nào không được hỏi han đôi câu?"
Sắc mặt Đại phu nhân biến đổi: "Nói gì mà mất mạng? Đã là thánh chỉ, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, ai dám đòi mạng chúng ta, chẳng phải muốn tạo phản sao?"
Nói xong một câu, đã lộ ra quá nửa, Tạ Thiệu trực tiếp hỏi: "Là Thánh thượng hạ chỉ muốn xóa phiên?"
Đến nước này, Tạ đại gia cũng chẳng còn gì giấu giếm: "Chẳng có gì lạ, chuyện sớm muộn thôi."
"Nếu thánh chỉ là giả thì sao?"
Sắc mặt Tạ đại gia và Đại phu nhân đều cứng đờ, họ không phải không nghi ngờ, thánh chỉ này đến quá nhanh, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Lẽ ra chuyện kho vũ khí lần trước đã được xử lý ổn thỏa, Thánh thượng trong thời gian ngắn sẽ không ra tay với Tĩnh vương mới đúng. Nhưng nghĩ lại, ai dám cả gan, mạo hiểm tội chết, giả mạo thánh chỉ.
Tạ đại gia cười khẩy: "Ai dám? Công công trong cung đích thân tới Phượng Thành."
"Thì đã sao?" Tạ Thiệu ngắt lời: "Vương gia muốn gặp Hoàng thượng một lần, còn phải đóng quân ngoài Đông đô chờ đợi triệu kiến, huống chi bá phụ chỉ là phó sứ một phiên địa, lấy gì để chứng thực thánh chỉ này nhất định là thật."
"Vậy làm sao chứng minh nó là giả?" Tạ đại gia bỗng nhiên nổi giận: "Chẳng lẽ muốn ta kháng chỉ, để Thánh thượng trị tội Tạ gia, tru di cửu tộc, cả nhà đều mất mạng?"
Tạ Thiệu hỏi ngược lại: "Như vậy, bá phụ đã quyết định phản bội Tĩnh vương, đối đầu với ngài ấy?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tạ đại gia bị câu hỏi này như bị tát một cái vào mặt, tức giận quát: "Ta biết làm thế nào? Tạ tam công tử ngươi thông minh, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì?"