CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 119
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:23:19
Lượt xem: 1,160
Đặc biệt là sau khi đã nằm trên giường lớn mềm mại, trải nghiệm được thế nào là thoải mái, lại nằm trên chiếc giường la hán đơn sơ này, giống như từ biệt thự chuyển vào nhà tranh, sự chênh lệch quá lớn.
Cũng không giống như nàng cứ trở mình liên tục, chỉ mở to mắt cảm thấy khó tin, không hiểu sao hôm nay mình lại đi đến bước đường này.
Hai mươi lượng bạc, không còn một xu, chỉ đổi lấy một chiếc giường la hán, còn không bằng Tây sương phòng của hắn.
---
Chương 46
Ngày hôm sau, Mẫn Chương thấy người từ trong phòng bước ra, vốn tưởng sẽ được gặp chủ nhân với vẻ mặt phấn chấn, nào ngờ lại thấy chàng tiều tụy, dưới mắt còn thâm quầng.
Không biết có phải mình đã đoán đúng hay không, Mẫn Chương đang suy đoán thì nghe chủ nhân dặn dò: "Lát nữa chuyển chiếc giường trong phòng Tây sang đây."
Chiếc giường La Hán kia không chỉ hẹp mà còn ngắn, cả đêm chàng chẳng thể duỗi thẳng chân.
Mẫn Chương chưa hiểu chuyện gì, mãi đến khi chuyển giường vào mới biết, chủ nhân nhà mình xem như là "gậy ông đập lưng ông".
Dần dần, hắn lại nhận ra, dường như cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất chủ nhân cũng đã chuyển vào phòng Đông, có thể ngày đêm ở bên Tam thiếu phu nhân.
Từ việc chia phòng đến chia giường, đã là một bước tiến lớn.
Tạ Thiệu cũng cảm nhận sâu sắc, sống chung dưới một mái nhà quả thật khác với trước đây, mỗi ngày trở về không còn lạnh lẽo, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy tiểu nương tử nhiệt tình.
Có lẽ tiểu nương tử một mình chiếm giường lớn, trong lòng cũng thấy áy náy, những ngày này nàng chăm sóc chàng vô cùng chu đáo, mỗi khi chàng tan làm, nàng đều chuẩn bị sẵn canh nóng cơm nóng.
Chàng rửa mặt trong chậu đồng, nàng liền đứng bên cạnh đưa khăn cho chàng, rồi lại hỏi han vài câu ân cần: "Hôm nay mưa to đến bất ngờ, lang quân không bị ướt chứ?"
Chàng cũng nghiêm túc trả lời nàng: "Chu phu nhân gọi các mưu sĩ đến bàn bạc, hôm nay ta ở Vương phủ cả ngày, không ra ngoài."
Tiểu nương tử gật đầu: "Vậy thì tốt."
Lúc ăn cơm, tiểu nương tử gần như gắp hết thịt trong đĩa cho chàng: "Lang quân ăn nhiều một chút."
Cảm nhận được sự quan tâm của tiểu nương tử, những ngày tháng dường như ngày càng có ý nghĩa, thậm chí còn khiến chàng cảm nhận được đôi chút cảm giác vợ chồng. Vì vậy, thấy đêm nay trăng sáng đẹp, Tạ Thiệu chủ động mời: "Nàng có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Tiểu nương tử vui vẻ đồng ý.
Hai vị chủ nhân đã ly thân mấy tháng trời cuối cùng cũng chịu tiến thêm một bước, làm người hầu, ai cũng tinh ý, tuyệt nhiên không dám lại gần quấy rầy.
Tường Vân chuẩn bị đèn xong, đưa cho Ôn Thù Sắc, sợ đêm khuya gió lạnh, lại đưa thêm một tấm gấm, tiểu nương tử một tay đã cầm đèn, nếu cầm thêm gấm nữa, chẳng phải hai tay đều bận rộn sao.
Lang quân bên cạnh chủ động đưa tay nhận lấy, dù sao cũng không phải lần đầu, nhận lấy rồi tự nhiên khoác lên tay, cùng tiểu nương tử ra ngoài thưởng trăng.
Tuy rằng nhị phòng đã phá sản, nhưng may mắn là khu vườn vẫn còn, mùa xuân qua đi, hương hoa không còn nồng nàn như trước, cây cối lại càng thêm xanh tốt.
Tiểu nương tử đi bên phải, xách đèn lồng sóng vai cùng chàng, ánh trăng bạc từ trên cao rọi xuống, kéo dài bóng hai người, in trên phiến đá xanh phía trước, thoạt nhìn như đang dựa vào nhau.
Gió nhẹ thổi qua, lòng chàng không khỏi xao xuyến.
Chàng cẩn thận nhận ra, ống tay áo hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay bỗng nhiên trống rỗng, nhớ đến bàn tay đã nắm qua hôm đó, vẫn còn nhớ rất mềm mại.
Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, không thể lãng phí trăng đẹp thế này, dưới hoa, dưới trăng, chẳng phải nên tay trong tay sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-119.html.]
Ý nghĩ vừa xuất hiện, càng kìm nén càng điên cuồng sinh sôi, liếc nhìn tiểu nương tử, quả là trời ban cơ hội tốt, bàn tay bên cạnh chàng, vừa vặn buông thõng, như đang chờ chàng chủ động.
Ngay cả đường lui chàng cũng đã nghĩ kỹ, nếu tiểu nương tử dám từ chối, chàng sẽ nói với nàng, hai người đã là vợ chồng, nắm tay là lẽ đương nhiên.
Chàng lặng lẽ chuyển tấm gấm sang tay phải, tay trái buông xuống, thăm dò sang bên cạnh, còn thiếu một chút, tim đập đột nhiên nhanh hơn, so với lúc chàng cùng Châu Quảng ba người cưỡi ngựa c.h.é.m g.i.ế.c còn kích thích hơn, nhưng không biết người hầu trong sân đã giảm đi rất nhiều, không có ai cắt tỉa hoa cỏ, lại thêm có hồ nước, ban đêm muỗi đặc biệt nhiều.
Chưa kịp chạm tay vào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "vo ve", chàng không thể không giơ tay xua đuổi. Tay vừa hạ xuống, âm thanh lại chui vào tai, phiền phức vô cùng.
Nhìn sang tiểu nương tử bên cạnh, một tay nàng đã gãi lên cổ, bây giờ đã là mùa hè, tiểu nương tử mặc áo mỏng bằng vải sa, muỗi đuổi theo nàng cắn, lúc thì cánh tay ngứa, lúc thì cổ ngứa, tiếng muỗi "vo ve" suýt chút nữa khiến người ta phát điên.
Bỗng nhiên "bốp" một tiếng, nàng vỗ vào má mình, vội vàng quay đầu hỏi: "Lang quân mau xem giúp thiếp, mặt thiếp có bị cắn không?"
Vừa nói vừa giơ đèn lồng lên, soi vào mặt mình, lại tiến sát gần lang quân bên cạnh.
Ánh sáng đèn lồng mờ ảo, nhìn không rõ, Tạ Thiệu nhìn một hồi lâu mới phát hiện trên gương mặt trắng nõn kia có một nốt sưng to bằng hạt đậu.
Sưng vù, xem ra đã bị cắn lâu rồi.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tiểu nương tử, gợn sóng trong lòng chàng cuối cùng cũng bị lũ muỗi dập tắt, chỉ đành từ bỏ: "Về thôi."
Tiểu nương tử không đồng ý, vừa gãi nốt sưng trên mặt, vừa ra vẻ không cam lòng: "Không được, nó cắn thiếp nhiều nốt như vậy, thiếp còn chưa đập c.h.ế.t được con nào, không thể để chúng hút m.á.u thiếp xong rồi còn bình an vô sự được."
Nói xong nàng đưa đèn lồng cho chàng: "Lang quân cầm giúp thiếp, thiếp bắt chúng."
Quả nhiên là tính cách của tiểu nương tử, có thù tất báo.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vậy là chàng giơ đèn lồng, nhìn tiểu nương tử ngay tại chỗ đại chiến với lũ muỗi, tiếc là tay tiểu nương tử quá nhỏ, mấy lần muỗi đã đến tận tay nàng rồi mà vẫn để chúng chạy thoát qua kẽ ngón tay.
Lâu lắm rồi, vẫn chưa bắt được con nào, cuối cùng chàng không nhịn được, đưa đèn lồng lại cho nàng: "Nàng cầm lấy, ta đến."
Bàn tay to của lang quân quả nhiên khác biệt, vừa ra tay đã có thu hoạch, úp lòng bàn tay lại, con muỗi đã nửa sống nửa chết, tiểu nương tử lại không hề nương tay, nhổ cái vòi của nó đi, rồi ném vào bụi cỏ mặc kệ sống chết, quay đầu lại nhìn lang quân với vẻ tán thưởng: "Lại nữa nào."
Buổi thưởng trăng tốt đẹp bỗng biến thành cuộc chiến giữa người và muỗi, hơn nữa kết quả là cả hai bên đều bị thương.
Nửa canh giờ sau, Phương cô cô và Tường Vân nhìn thấy hai vị chủ nhân vừa gãi mặt vừa gãi cổ đi vào, sắc mặt đều không tốt lắm, không khỏi ngẩn ra.
Chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy công tử nhà mình nghiến răng nghiến lợi dặn dò: "Ngày mai nhổ hết cỏ trong vườn, mua thêm thuốc xông khói, xông khắp sân."
Ôn Thù Sắc đã không đếm được trên người mình có bao nhiêu nốt muỗi đốt, hận lũ muỗi đến tận xương tủy, gật đầu đồng tình: "Đúng, không được để sót con muỗi nào."
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người nằm trên giường, vẫn còn đang đếm những nốt sưng trên người.
Cuộc hẹn hò đầu tiên cứ thế bị lũ muỗi phá hỏng, tuyên bố thất bại, thật sự là thảm không nỡ nhìn, để bù đắp, Tạ Thiệu lại đề nghị: "Ngày mai chúng ta đổi chỗ khác thưởng trăng."
Ôn Thù Sắc: "..."
Tinh thần "giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm, thà c.h.ế.t chứ không chịu thua" của hai người, đúng là giống nhau một cách kỳ lạ.
Nếu chỉ vì mấy con muỗi mà mất hứng, từ nay về sau không thưởng trăng nữa, chẳng phải là tổn thất lớn hơn sao.