Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 116

Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:21:35
Lượt xem: 1,096

Cứ tưởng rằng ngày tháng sẽ khó khăn lắm, nhưng nhìn thấy vẫn là khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống, dường như nỗi buồn phiền không bao giờ dính líu đến nàng, trong lòng lại dâng lên cảm giác quen thuộc, vội vàng dời mắt, nói: "Vẫn khỏe, nhị cô nương thì sao?"

"Ta cũng rất khỏe."

Minh nhị công tử gật đầu.

Tiểu thư mà chàng từng nhung nhớ đã trở thành vợ người ta, cuộc sống tốt hay không, thật ra chàng cũng không có tư cách hỏi han, chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho nàng sau này mọi sự như ý.

Sau khi chào hỏi xã giao, đột nhiên không biết nên nói gì.

Những chủ đề trước đây, vì thân phận đã thay đổi, không thể tiếp tục nữa.

Im lặng một lúc, Minh nhị công tử quay đầu nhìn chiếc đèn lồng sắp được khiêng vào góc khuất, cười nói: "Đèn lồng nhị cô nương làm ngày càng tinh xảo, A Uyển mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui, nhị cô nương cứ vào trong trước đi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nói xong liền nhường đường.

Ôn Thù Sắc đi ngang qua chàng, đi được một đoạn, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu gọi: "Nhị công tử."

Minh nhị công tử vừa quay người lại, liền quay đầu nhìn nàng.

Ôn Thù Sắc liền nói với chàng: "Ta không phải là người không giữ lời hứa."

Chuyện nhà họ Ôn và nhà họ Tạ đổi con gái lấy nhau, Minh nhị công tử đương nhiên đã nghe nói, nhưng lúc này nghe nàng nói ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười với nàng: "Không trách nhị cô nương."

Ôn Thù Sắc nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào trong, càng đi lòng càng trống rỗng, hiểu ra là vì một con đường lui của mình đã hoàn toàn biến mất.

Ngoài Minh nhị, đời này nàng còn có thể gả cho ai nữa?

Nghĩ đến việc sau này phải tìm một người khác để tái giá, chi bằng cứ theo Tạ Tam, ít nhất chàng ta có nhà ở Đông đô.

Hôm đó chàng đã nói gì với mình nhỉ... hình như là nói muốn cùng nàng phu thê hòa hợp.

Mình đã trả lời thế nào?

Đột nhiên trong lòng thấy hoảng hốt, gặp Minh Uyển Nhu cũng không còn tinh thần, buổi chiều lo lắng trở về nhà, quay đầu nhìn, lang quân ở Tây sương phòng vẫn chưa về.

Lần đầu tiên nàng hỏi Phương cô cô mấy lần: "Giờ nào rồi?"

Phương cô cô không đoán được suy nghĩ của nàng, chỉ nhìn đồng hồ nước trong phòng rồi bẩm báo.

Mặt trời chiều tà cuối cùng cũng khuất bóng, một tia nắng chiều rực rỡ xuyên qua rèm cửa, tiểu thư đang ngồi trên ghế quý phi lập tức đứng dậy, đi ra cửa.

Cánh cửa Tây sương phòng vẫn đóng chặt, hành lang đối diện cũng không có ai, nàng lại đi đi lại lại trên hành lang một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-116.html.]

Vội vàng nghênh đón, Ôn Thù Sắc ríu rít hỏi han chàng lang quân trước mặt: "Hôm nay nắng to quá, thiếp mới ra ngoài một chút đã mồ hôi đầm đìa rồi, chàng làm việc cả ngày, mệt rồi chứ? Thiếp đã chuẩn bị trà trong phòng..."

Không có lửa làm sao có khói, Tạ Thiệu nhìn nàng với vẻ đề phòng, tay giấu sau lưng lặng lẽ nắm chặt túi tiền trong tay áo.

Nàng là chó săn sao?

Hôm nay hắn vừa mới lĩnh bổng lộc.

Từ chối ý tốt của nàng: "Nương tử đã lâu không ra nắng, phơi nắng một chút sẽ thấy mệt, ta lại thấy hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp."

Ôn Thù Sắc không bỏ cuộc, cứ lẽo đẽo theo hắn đến Tây sương phòng, giành lấy việc của Mẫn Chương, rót trà, thậm chí còn đưa tay muốn thay y phục cho hắn.

Tạ Thiệu giật mình, lùi lại né tránh móng vuốt của nàng, chất vấn: "Nương tử có gì muốn xin cứ nói thẳng, nàng làm ta không quen."

"Đó là vì chàng không quen, sau này thiếp sẽ quan tâm chàng nhiều hơn." Ôn Thù Sắc mỉm cười, cả thần thái lẫn giọng điệu đều giống hệt hắn ngày hôm đó.

Than thở nàng quả nhiên khác biệt, vì một chút bạc, nàng thật sự có thể bất chấp tất cả.

Nhưng bạc chỉ có bấy nhiêu thôi, tuyệt đối không thể để nàng tiêu hoang.

Nào ngờ Ôn Thù Sắc càng thêm hăng hái, lại tiến đến nói: "Lời chàng nói hôm đó còn tính không?"

Hắn đã nói với nàng vô số lời, không biết nàng đang hỏi câu nào.

"Chàng nói muốn sống với thiếp cả đời, thiếp đã ghi nhớ trong lòng." Ôn Thù Sắc khẽ gật đầu, mím môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Không giấu chàng, thật ra thiếp cũng đã động lòng với chàng."

Lời này quá mức kinh người, Mẫn Chương đang lùi vào góc phòng kinh ngạc ngẩng đầu, rất muốn nhìn phản ứng của chủ tử, tiếc là chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Nhưng từ tấm lưng cứng đờ kia có thể đoán được, e là cũng bị chấn động không nhỏ.

Một lát sau mới nghe thấy giọng nói của hắn: "Lời của nương tử thật sự khiến ta không biết phải làm sao, có thể cho ta chậm lại một chút không?"

Mẫn Chương: "..."

Mẫn Chương có thể nhìn ra sự giả dối của chủ tử, nhưng Ôn Thù Sắc dường như không nhận ra, vội vàng nói: "Chàng không cần chậm lại, những lời chàng nói hôm đó, thiếp đều ghi nhớ trong lòng, đã suy nghĩ kỹ càng. Những ngày này ở chung với chàng, thiếp cũng cảm thấy rất hòa hợp, trước kia là thiếp có mắt không tròng, có phần không biết điều, công tử tuấn tú như chàng, cả Phượng Thành này có thể tìm ra người thứ hai sao, không có đâu. Chàng đã có lòng muốn cùng thiếp đồng cam cộng khổ, đó là phúc khí của thiếp, từ nay về sau, thiếp chính là người của chàng, chàng chính là phu quân của thiếp, cả đời không xa rời, sau này có phúc nhất định phải cùng hưởng, được không?"

Ôn Thù Sắc nói đầy chân thành, đổi lại là Tạ Thiệu há hốc mồm.

Không phải chỉ là hai mươi lượng bạc sao...

Thôi được rồi, vẫn là cho nàng mười lượng vậy.

 

Loading...