CON ĐƯỜNG LÀM QUAN CỦA PHU QUÂN ĂN CHƠI TRÁC TÁNG - CHƯƠNG 115
Cập nhật lúc: 2024-11-09 13:20:23
Lượt xem: 1,301
Gần giờ Hợi, Ôn Thù Sắc mới về đến sân, thấy đèn ở Tây sương phòng vẫn sáng, nhớ đến chuyện đã hứa cùng chàng đi ăn chùa, nhưng lại bỏ chàng lại giữa chừng, ít nhiều cũng thấy áy náy.
Thêm vào đó, người vui vẻ thì tinh thần sảng khoái, đứng dưới bậc thang, nàng cất giọng gọi vào trong: "Lang quân còn chưa ngủ sao, thê tử của chàng về rồi đây, đặc biệt đến báo cáo với chàng, chàng nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tạ Thiệu đã đọc sách gần một canh giờ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết nàng đã về, định gấp sách lại, thổi đèn đi ngủ.
Nghe thấy giọng nói của tiểu thư, chàng khựng lại, câu "thê tử của chàng", thật sự khiến người ta đỏ mặt tim đập, khẽ cười một tiếng, mỉa mai nàng đúng là không biết xấu hổ, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên, hồi lâu vẫn không khép lại, ném cuốn sách trong tay sang một bên, bảo Mẫn Chương thổi đèn, rồi tự mình nằm lên giường.
Buổi trưa uống rượu với Châu Quảng, buổi tối dùng bữa với đại cữu tử, sau đó lại ngồi đọc sách dưới ánh đèn chờ tiểu thư về, cơn buồn ngủ đã sớm ập đến, vừa chạm vào giường đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, đại công tử đi từ lúc nào, chàng cũng không biết, sau khi mặc quần áo rửa mặt xong, Mẫn Chương mới bẩm báo: "Đại công tử đã đi rồi."
Tạ Thiệu không có phản ứng gì.
Mẫn Chương lại nói: "Nô tài đã tìm được người, đang trên đường đến Dương Châu, nhị gia sẽ sớm nhận được tin."
Tạ Thiệu gật đầu, khi ra ngoài làm việc, liếc nhìn hành lang phòng ngủ phía đông, thấy chiếc đèn hoa sen cao hơn người vẫn đặt ở đó, quay sang hỏi Mẫn Chương: "Tam thiếu phu nhân không phải muốn đưa đèn cho Minh cô nương sao, sao nàng ấy vẫn chưa đưa đi?"
Mẫn Chương: "..." Sao Ngài không nói câu này trước mặt Tam thiếu phu nhân đi.
Tạ Thiệu không hề cảm thấy có gì không ổn, mặt không đổi sắc: "Bảo Tam thiếu phu nhân sớm đưa đi, kẻo hỏng mất."
---
Ôn Thù Sắc nghe Mẫn Chương truyền lời, mặt mày ngạc nhiên: "Ta có thể đến Minh gia rồi sao?"
Mẫn Chương gật đầu, chủ tử có thể mặt dày giả vờ mất trí nhớ, nhưng hắn không thể, chỉ đành phải nói đỡ cho chủ tử: "Công tử nhớ đến tình nghĩa sâu đậm giữa Tam thiếu phu nhân và Minh cô nương, suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Tam thiếu phu nhân tự tay đưa đèn đến cho Minh cô nương thì hơn."
Lời này Ôn Thù Sắc rất thích nghe, lập tức khen một câu: "Lang quân quả nhiên không có lòng dạ hẹp hòi như ta nghĩ." Quay người liền gọi Tường Vân, ôm đèn hoa sen đến Minh gia.
Nhà họ Minh và nhà họ Ôn ở cạnh nhau, Ôn Thù Sắc từ lâu đã là khách quen của Minh gia, thấy nàng đến, người gác cổng không cần vào bẩm báo, ngược lại còn ngẩng cổ lên, tò mò nhìn chiếc đèn hoa sen được buộc trên xe ngựa của nàng, đang định hỏi thì nghe thấy Tường Vân nói: "Nương tử nhà ta làm đèn cho Minh cô nương."
Người gác cổng vội vàng gọi mấy người hầu, cẩn thận khiêng đèn vào trong.
Minh nhị công tử vừa từ trong sân đi ra, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghi hoặc hỏi người hầu đang đi tới: "Chuyện gì mà náo nhiệt vậy?"
Người hầu hành lễ với chàng, cười nói: "Tạ Tam thiếu phu nhân tặng cho Đại cô nương nhà chúng ta một chiếc đèn hoa sen."
Minh nhị công tử chưa kịp phản ứng với câu "Tạ Tam thiếu phu nhân", thấy chàng lộ vẻ nghi ngờ, người hầu lại nói: "Ôn nhị cô nương." Minh nhị công tử lúc này mới hoàn hồn.
Vì muội muội ruột của mình, từ nhỏ đã thân thiết với Ôn nhị cô nương nhà họ Ôn, cho nên bản thân chàng cũng quen biết nàng từ lâu.
Nói là nhìn nàng lớn lên cũng không quá.
Trong đầu lập tức hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp, Minh nhị công tử khựng lại, cuối cùng vẫn ra ngoài nghênh đón.
Đèn lồng đã được khiêng vào, Ôn Thù Sắc đi theo sau người hầu, cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận bậc thang... Đừng làm dập lá sen..."
Đèn lồng che khuất tầm nhìn của nàng, nghe thấy người hầu khiêng đèn phía trước gọi "Nhị công tử", nàng mới nghiêng đầu nhìn, Minh nhị công tử vừa vặn tránh đường, nghiêng người sang một bên, nhận ra ánh mắt của nàng, quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt của tiểu thư đang nhìn về phía chàng.
Cả hai đều ngẩn người, Minh nhị công tử vội vàng né tránh ánh mắt, chủ động chào hỏi nàng: "Nhị cô nương đã đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/chuong-115.html.]
Một người là nhị cô nương, một người là nhị công tử, Minh Uyển Nhu từng nói hai người là trời sinh một cặp, đều là "nhị", thật tốt, thành đôi thành cặp.
Vì Ôn Thù Sắc chơi thân với Minh Uyển Nhu, hai nhà lại là hàng xóm, mấy vị công tử nhà họ Minh, nàng quen biết từ nhỏ, Minh Uyển Nhu chỉ mong nàng gả vào Minh gia, làm chị dâu của mình, suốt ngày nhắc đến mấy người anh trai trong nhà trước mặt nàng, hỏi nàng thích ai, nàng ấy sẽ đi mai mối cho.
Sau đó đại công tử thành thân, tam công tử cũng đính hôn, chỉ còn lại một người anh trai là nhị công tử, Minh Uyển Nhu sốt ruột, kéo nàng đến tìm nhị công tử, trực tiếp hỏi chàng: "Ca ca, huynh có người trong lòng chưa, nếu chưa, anh thấy Cảo Tiên thế nào?"
Vì câu nói này của Minh Uyển Nhu, hai người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Có lẽ là cái nhìn đó, Minh nhị công tử mới nhận ra, tiểu thư trước mặt đã trở nên xinh đẹp, không còn là cô bé trong lòng chàng nữa.
Thấy chàng ngẩn người, mãi không nói gì, Minh Uyển Nhu lại hỏi, nhị công tử liền đỏ mặt đáp: "Nhị cô nương dung mạo tuyệt sắc."
Nghe được câu này, Minh Uyển Nhu còn kích động hơn chàng, kéo nàng vào phòng, lạy Phật một hồi: "Quả nhiên anh trai ruột vẫn đáng tin, anh ấy thích muội, muội sắp làm chị dâu của ta rồi."
Ôn Thù Sắc không có hình mẫu lý tưởng về người chồng tương lai, thấy nhị công tử có thái độ như vậy, cũng cảm thấy đỡ phiền phức. Nhà họ Minh gần nhà họ Ôn, sau này về nhà mẹ đẻ chỉ cần cách một bức tường, hơn nữa phu nhân nhà họ Minh tư tưởng thoáng, có thể tránh được những phiền phức trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu và chị dâu em chồng.
Có ý nghĩ đó rồi, nàng cũng dần dần chú ý đến nhị công tử.
Càng chú ý, càng thấy vừa mắt, công tử ôn nhu nho nhã, tiểu thư nào mà không thích.
Còn nhị công tử cũng thường mượn danh nghĩa Minh Uyển Nhu, mời nàng đến phủ thưởng thức trái cây, mỗi dịp lễ tết, còn đặc biệt chuẩn bị một phần quà cho nàng.
Một năm trôi qua, hai người ngầm hiểu ý nhau, chỉ thiếu bước nói rõ.
Cho đến mấy tháng trước, Ôn Thù Sắc bị phạt đến trang trại, Minh nhị công tử tiễn nàng đến cổng thành, cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước ra bước đầu tiên, nói với nàng: "Ta chờ nhị cô nương trở về."
Ý nghĩa của câu nói này, cả hai đều hiểu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chờ Ôn Thù Sắc từ trang trại trở về, chàng sẽ đến nhà họ Ôn cầu hôn.
Đáng tiếc, Ôn Thù Sắc vừa trở về đã gả vào Tạ gia, Minh nhị công tử nghe tin này vào buổi trưa ngày hôm sau.
Bản thân đã chuẩn bị rất lâu, đã nghĩ kỹ nên nói với cha mẹ như thế nào, tràn đầy hy vọng chờ nàng trở về, mối tình này còn chưa kịp nở hoa, đột nhiên trở thành công cốc, cảm giác đó như bị một gậy đánh vào đầu, ăn không ngon, buồn bã suốt một đêm.
Cũng biết làm sao bây giờ?
Người ta đã lấy chồng, không thể nào cứu vãn được nữa, chung quy là duyên phận hai người quá mỏng.
Mấy hôm trước nghe tin Tạ gia phá sản, cũng lo lắng cho hoàn cảnh của nàng ở Tạ gia, âm thầm biết được muội muội đang giúp đỡ nàng, cũng yên tâm phần nào.
Bây giờ chàng có thể làm, cũng chỉ có vậy thôi.
Người hầu khiêng đèn lồng đã đi xa, Tường Vân liếc nhìn hai người, rất biết ý tứ, cúi đầu đuổi theo: "Nương tử, nô tỳ đi xem đèn trước."
Trên hành lang chỉ còn lại hai người, tiểu thư đối diện mới đáp lại chàng: "Nhị công tử vẫn khỏe chứ?"
Giọng điệu bất ngờ nhẹ nhàng, Minh nhị công tử không khỏi ngẩng đầu lên.