Con Dâu Trà Xanh Trị Mẹ Chồng Giả Trân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:51:57
Lượt xem: 2,108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ chồng cũng thử phủ nhận, nhưng mọi người khẳng định chắc như đinh đóng cột, họ hàng đã nhìn thấy giấy ly hôn.
Con trai út của bà đang hẹn hò với một cô gái địa phương, cô này cũng nghe tin, lại không phải kiểu yêu đương mù quáng, thấy nhà này nhân phẩm không ra gì, gia cảnh cũng chẳng giàu có hơn ai, liền chia tay gấp với đứa con út.
Mẹ chồng kích động, nhưng Sử Văn Bác càng thêm chai lì.
Anh nói với bà, chúng tôi thực sự đã ly hôn, còn chuyện ở quê, anh không quản được nhiều.
Câu này lại khiến mẹ chồng khóc lóc thảm thiết.
23
"Sao em lại nói chuyện ly hôn với dì anh?" Sử Văn Bác hỏi nhẹ nhàng khi đến thăm con.
"Chỉ là muốn họ hàng nhà anh biết sự thật, khiến mẹ anh mất mặt." Ưu điểm lớn nhất của tôi là thẳng thắn.
Sử Văn Bác gật đầu, không nói gì thêm.
Sau ly hôn, Sử Văn Bác không yên ổn được bao lâu, bắt đầu ngày nào cũng đến tìm tôi.
Anh như không có chuyện gì xảy ra, ngày ngày đón tôi tan làm.
Dù tôi trốn về sớm, anh vẫn xuất hiện dưới ký túc xá, chào hỏi nhiệt tình từng đồng nghiệp đi qua.
"Tan làm rồi à... Đúng vậy, tôi đến thăm Tiểu Nhu và con!"
"Chưa ăn cơm, Tiểu Nhu chưa cho tôi vào nhà…"
Anh ta thật sự rất thoải mái, chẳng ngại ngùng gì! Đàn ông mà mặt dày thì đúng là đạn cũng không xuyên thủng.
Trước mặt đồng nghiệp, tôi không tiện từ chối mãi, nên chỉ đành cho anh vào, tình hình rất bị động.
Sau này, chị đồng nghiệp khuyên tôi: "Đừng tự làm khó mình, việc gì phải làm thì cứ bắt anh ta làm, dù sao anh ta cũng nợ em!"
Tôi nghĩ cũng phải, có người làm không công, ngu sao không tận dụng?
Vì công việc của anh không cần đến văn phòng, nên cứ rảnh là anh ta lại chạy đến thăm con.
Vào phòng ký túc xá, anh giành chăm con, làm việc nhà, ân cần chu đáo.
"Mẹ đi làm mệt lắm, Mễ Bảo chơi với bố nhé!"
Không ai nỡ đánh người đang cười, đây thực sự là thử thách rất lớn đối với tôi.
Trước khi ly hôn, tôi hiểu rất rõ: Chúng tôi bên nhau 10 năm, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp, Sử Văn Bác lại là người kiên định, dù ly hôn anh cũng không bỏ mặc con.
Dù sau này anh có người mới, hay quay về với bố mẹ, tôi đều chấp nhận.
Mà tôi cũng có công việc ổn định, một mình nuôi Mễ Bảo cũng sống được.
Đời người đến ngã rẽ, rẽ trái hay phải đều là lối thoát.
Việc tôi cần làm, là bước đến ngã rẽ đó.
"Bố mẹ mua xe cho em trai anh rồi." Sử Văn Bác vừa lau nhà vừa nói, trông có vẻ buồn.
Tôi thấy thương anh, thừa nhận mình không được bố mẹ yêu thương là điều rất tủi thân và đau đớn.
"Anh không cần ghen tị với em trai, thứ nó có, anh chẳng phải cũng có sao.
"Nó không có vợ, anh cũng không có vợ, hai anh em giống nhau y đúc." Tôi trêu anh.
Sử Văn Bác bật cười.
"Em định mua nhà." Tôi nói với Sử Văn Bác.
Khi ly hôn, tôi không lấy nhà, chỉ nhận một khoản tiền.
"Được đó, đủ tiền đặt cọc không? Không đủ anh cho."
"Không cần, em tự lo được."
"Sợ gì, anh cho con mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-dau-tra-xanh-tri-me-chong-gia-tran/chuong-8.html.]
"Vậy cũng được, chuyển khoản đi!"
Sử Văn Bác kiếm tiền giỏi, bất kỳ hỗ trợ tài chính nào từ anh, tôi đều nhận hết.
Dù sao những thứ này, sớm muộn cũng là của con chúng tôi.
Từ đó, tôi sống cuộc đời vừa hưởng thụ vừa độc lập, vừa tiêu tiền của Sử Văn Bác, vừa không phải làm dâu nhà họ Sử.
Không biết mẹ chồng cũ biết chuyện có tức điên lên không nhỉ?
[Ngoại truyện]
Vượt qua dịch bệnh, cuối cùng họ cũng giao căn nhà mới mà tôi đã mua.
Sử Văn Bác tất bật trước sau, góp tiền góp sức, giúp tôi trang trí ngôi nhà đúng như ý muốn.
Căn nhà này vay thương mại, áp lực trả nợ của tôi không nhỏ.
Lấy lý do giảm gánh nặng trả nợ, anh nhiều lần đề nghị tái hôn.
Nhưng tôi từ chối.
Hôn nhân trong mắt tôi, chưa bao giờ là một tờ giấy chứng nhận.
Giấy kết hôn trói buộc nhiều người, họ nằm chung giường nhưng khác giấc mơ, tỉnh dậy vẫn phải dùng giấy tờ giữ thể diện.
Có giấy kết hôn chưa chắc hạnh phúc, không giấy kết hôn vẫn sống tốt, đời người ngắn ngủi, cứ sống sao cho thoải mái.
Hàng tháng, Sử Văn Bác đều chuyển tiền trả nợ nhà dưới danh nghĩa tiền cấp dưỡng.
Mấy năm nay thu nhập của anh hầu như dồn vào việc trang trí nhà, mua sắm đồ đạc, nuôi con.
Thỉnh thoảng, anh lại chuyển số tiền tiết kiệm được vào một tài khoản khác đứng tên tôi.
Tài khoản đó trước đây là quỹ riêng của hai vợ chồng.
Tôi không thích đọc sách, nhưng vẫn làm một tủ sách lớn trong phòng khách, thiết kế một góc đọc sách ấm áp.
Hồi kết hôn, bố mẹ tôi rất hài lòng với Sử Văn Bác, anh nói nhà anh không khá giả nên bố mẹ tôi không yêu cầu gì về sính lễ hay nhà cửa.
Đôi lúc anh cũng dò hỏi: "Em không thích đọc sách, làm tủ sách lớn thế để làm gì?"
"Để trống vậy, trông cho đẹp!"
Anh cười vui vẻ không nói gì, kéo Mễ Bảo phân chia tủ sách, bố một tầng, con một tầng, hai người bận rộn vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, Sử Văn Bác mang sách của anh đến, lấp đầy tủ sách của tôi.
Tôi nuôi hai chú mèo, trồng đầy hoa trên ban công rộng rãi, pha trà, phơi nắng, thật thoải mái.
"Này, chúng ta tái hôn đi!"
"Không."
"Anh đem hết gia sản cho em rồi, không tái hôn anh không yên tâm."
"Bố mẹ anh không quấy rầy em, là sự yên tâm lớn nhất của anh."
"Được rồi..."
Giờ đây, tôi và bố mẹ Sử Văn Bác đã năm năm không liên lạc, thậm chí ngay cả Mễ Bảo, tôi cũng không cho họ gặp.
Muốn làm ông bà nội à? Đi tìm đứa con út đi!
Vì dịch bệnh, năm năm qua Sử Văn Bác chỉ về quê hai lần.
Những ngày lễ tết còn lại, anh đều ở bên tôi và Mễ Bảo.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Xuân qua thu đến, hoa tàn hoa nở, nhìn về phía chân trời, sống cuộc đời thoải mái, mới không phụ những khổ đau đã trải qua.
[Hết]