Con Dâu Trà Xanh Trị Mẹ Chồng Giả Trân - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:44:31
Lượt xem: 1,919
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi cười: "Nhưng nói và làm là hai chuyện khác nhau, tiền ở bên nào nhiều thì tình yêu ở người đó."
14
Tôi biết, sau khi kết hôn, mỗi năm Sử Văn Bác đều gửi tiền cho bố mẹ.
Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi, rốt cuộc anh ta gửi bao nhiêu.
Vì mỗi tháng phần lớn lương anh ta đều giao vào tay tôi.
Phần còn lại, anh ta muốn xử lý thế nào tùy ý, tôi cũng không thiệt thòi gì.
Đàn ông mà, càng ép, họ càng nghĩ bạn mạnh mẽ, không cần họ yêu thương.
Đồng thời họ sẽ nghĩ bố mẹ đáng thương, đến chút tiền nhỏ của con cũng không được hưởng.
Vì vậy trong phạm vi kiểm soát được, tôi luôn để anh ta tự do, mọi người đều đỡ mệt.
Hơn nữa sau vài năm va chạm xã hội, đầu óc Sử Văn Bác cũng dần tỉnh táo.
Anh ta cũng phần nào hiểu được những mánh khóe giữa phụ nữ.
Đồng thời anh ta cũng hiểu, tôi và anh ta mới thực sự là cộng đồng chung lợi ích.
Những gì hai đứa gây dựng được sẽ là của riêng chúng tôi, sau này chỉ để lại cho con cái.
Còn bố mẹ anh ta tích lũy bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu căn nhà, cuối cùng lại chẳng liên quan gì đến anh ta. Nhưng nhiều người đàn ông đến già vẫn không muốn hiểu ra đạo lý này.
Thậm chí không muốn chấp nhận sự thật rằng cha mẹ không yêu thương mình.
Sử Văn Bác cũng vậy, dù anh ta hiểu rõ những thủ đoạn và ý đồ của cha mẹ, nhưng lại không muốn chủ động vạch trần, chỉ dám trút giận bằng vài câu nói, còn tiền thì vẫn đưa đủ từng xu.
15
Khi bố mẹ chồng mua nhà cho em trai, họ đã không ít lần nhòm ngó đến chúng tôi.
Đầu tiên là mẹ chồng gọi điện than khóc với Sử Văn Bác, nói bà không khỏe, còn anh ta thì chẳng bao giờ quan tâm.
Sử Văn Bác tức điên lên.
"Mẹ có lương hưu, con vẫn gửi tiền về, chẳng lẽ số tiền đó không đủ để mẹ đi khám bệnh sao?
"Không tìm em trai, lại tìm con từ xa, con biết phải làm thế nào nữa?!"
Ý mẹ chồng là muốn xin tiền, nhưng lòng tham không đáy khiến người ta phát cáu.
Không xin được tiền, mẹ chồng liền nhường sân khấu cho bố chồng.
Ông ta còn thẳng thừng hơn, mở miệng ra là:
"Em trai mày định mua nhà, mày định cho nó bao nhiêu?”
Sử Văn Bác và tôi phải vay ngân hàng để mua nhà, mỗi tháng đều phải còng lưng trả nợ.
Bố chồng biết rõ tình hình của chúng tôi, nhưng vẫn mặt dày mở miệng.
Theo tôi, đúng là lòng ác khó tha.
Sử Văn Bác nói: "Con không một xu dính túi!"
Vừa là nói thật, vừa là oán trách sự bất công của bố mẹ.
Lúc đó chúng tôi vừa dọn vào nhà mới, sau khi mua nhà và sửa sang nội thất, thực sự không còn đồng nào.
Thế mà bố chồng đã nghĩ ra phương án B.
"Nếu mày không có tiền, vậy thì đứng tên vay cho em mày đi, tao hỏi ngân hàng rồi, đứng tên vay phải là người có công việc ổn định như mày."
Sử Văn Bác muốn từ chối, nhưng không biết mở lời thế nào.
Anh ta nói với bố chồng sẽ bàn bạc với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-dau-tra-xanh-tri-me-chong-gia-tran/chuong-5.html.]
Khi anh ta kể lại chuyện này, với một người con hiếu thảo như Sử Văn Bác, vừa không đưa tiền, lại từ chối bảo lãnh, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy ngại.
Nếu tôi không đóng vai ác, không nhận trách nhiệm về mình, rất có thể anh ta sẽ miễn cưỡng đồng ý giúp đỡ, dù là tiền hay bảo lãnh đều không có lợi cho chúng tôi.
Vì vậy tôi nhẹ nhàng phân tích cho anh ta:
"Dù là ngân hàng nào, khi bảo lãnh đều cần cả hai vợ chồng ký tên, chụp ảnh. Anh có thể quyết định cho mình, nhưng không thể quyết định thay em.”
"Hơn nữa, hiện nay ngân hàng không cho phép bảo lãnh từ xa, cách của bố anh nói hoàn toàn không khả thi.”
"Ba người họ góp tiền mua một căn nhà, chắc chắn dễ hơn hai chúng ta, huống chi nhà ở quê anh còn rẻ hơn nữa!"
Lời nói của tôi đã thuyết phục được Sử Văn Bác.
Ngày hôm sau, anh ta thẳng thắn nói với bố chồng rằng tôi không đồng ý bảo lãnh.
Bố chồng biết tôi cứng rắn, không thể ép buộc.
16
Cuối tuần đi ăn ở trung tâm thương mại.
Sử Văn Bác hỏi mẹ chồng: "Mẹ muốn ăn gì?"
Mẹ chồng đáp: "Tùy, mẹ ăn gì cũng được."
Sử Văn Bác quay sang hỏi tôi: "Em muốn ăn gì?"
Tôi cũng trả lời: "Tùy, em ăn gì cũng được!"
Thế là Sử Văn Bác quyết định thay mọi người.
Anh ta nói: "Vậy đi ăn món Tứ Xuyên mà em thích đi!"
Nghe xong, mặt mẹ chồng tiu nghỉu.
Một người đàn ông thẳng thắn như Sử Văn Bác làm sao hiểu được, trong lòng mẹ chồng lúc này ăn gì cũng được, chỉ cần không phải món tôi thích.
Bữa ăn đó mẹ chồng chẳng vui, lúc chê mặn, lúc chê cay.
Tôi hiểu rõ lý do, chỉ cười mà không nói.
Trên đường về, Sử Văn Bác hào hứng bàn luận về các tính năng của chiếc xe mới.
Chiếc xe này mới mua gần đây, để mua nó, chúng tôi còn vay nợ thêm 50 nghìn tệ.
Khi mua nhà cho em trai, không vòi vĩnh được gì từ chúng tôi, mẹ chồng vẫn chưa từ bỏ.
Giờ đây, bà ta há miệng chờ sung, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
Đang lúc chúng tôi hào hứng thảo luận, mẹ chồng chậm rãi chen vào.
"Em trai con làm xa nhà, nó cũng muốn mua xe, chỉ thiếu 30 nghìn tệ thôi.”
"Hai anh em ruột thịt, con đã có xe, còn nó vẫn phải đi bộ khổ sở!"
Tôi lập tức đáp lại:
"Có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc, không đủ tiền mua xe thì mua xe máy, không thì đi xe bus cũng được, người trẻ sợ gì khổ cực?”
"Hơn nữa dậy sớm đi xe bus cũng tốt, vừa an toàn lại đỡ lo."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ chồng tức giận: "Thế sao mày không đi xe bus? Lại bắt con trai tao đưa đón hàng ngày?"
Hóa ra việc Sử Văn Bác đưa đón tôi đi làm cũng khiến mẹ chồng thấy khó chịu.
Bà ta càng tức, tôi càng vui!
Tôi cười nói: "Đành chịu vậy, vì một nửa số tiền mua xe là của con, sao con không được quyền kêu anh ta đưa đón?"
Mẹ chồng giận dữ, hét lên trong xe: "Thế hai đứa là anh em ruột, sao không thể giúp em trai mua xe!"