Con Dâu Trà Xanh Trị Mẹ Chồng Giả Trân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:38:59
Lượt xem: 2,102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi bà mua hai cân lê, xách vào nhà tôi.
Nhìn mẹ chồng không mang theo bất kỳ hành lý nào, lại nhìn vẻ mặt bất lực của Sử Văn Bác, tôi đã hiểu ra đôi chút..
Tôi không khỏi thở dài, uổng công Sử Văn Bác cố gắng, mẹ chồng vẫn không chịu hiểu.
Ăn tối xong, Sử Văn Bác đề nghị mọi người xuống phố đi dạo, cũng là để mẹ chồng làm quen với khu nhà.
Và bà ta đã nắm lấy cơ hội.
Bà liền tranh đẩy xe đẩy, vừa ra khỏi nhà vài bước đã vấp ngã.
"Ôi, giày mẹ đi không ổn, đẩy xe khó đi quá, sợ cháu ngã mất."
"Vậy mẹ định thế nào, đến trông cháu mà đi giày cao gót!" Sử Văn Bác càu nhàu.
"Mẹ không nghĩ tới mà, con không cần lo, mẹ đi giày cũ của Tiểu Nhu là được."
Chân tôi cỡ 34, chân mẹ chồng cỡ 37.
Tôi không muốn tính toán nhiều, miễn bà chăm cháu tốt là được.
"Thôi, giày của con mẹ không đi vừa đâu, con mua đôi mới cho mẹ."
Nghe nói mua giày mới, mẹ chồng lập tức tươi cười.
"Con mua đôi rẻ thôi nhé, đừng mua đắt quá."
Tôi không nói gì thêm, Sử Văn Bác có lẽ cũng thấy mẹ tính toán quá lộ liễu, suốt đường về không còn vẻ mặt tươi tỉnh.
5
Tối đó, tôi lên mạng chọn hai đôi giày, bảo Sử Văn Bác xem đôi nào đẹp.
Kết quả anh ta cáu kỉnh nói: "Em thích thì mua, anh không quan tâm."
Dĩ nhiên anh không quan tâm, mục đích không mang hành lý đến trông cháu của mẹ chồng quá rõ ràng, Sử Văn Bác cũng thấy xấu hổ.
Tôi không đưa cho mẹ chồng chọn, việc mua giày này, tôi chỉ cần Sử Văn Bác nhớ ơn tôi là đủ.
Tôi chọn đại một đôi giày bình dân cho người già, bà thích ăn diện, hợp thời, chắc chắn sẽ không thích đôi giày này.
Không thích thì càng tốt.
Cũng không trách tôi có ác cảm với mẹ chồng, vì hồi cưới bà đã không ít lần chê bai, gây khó dễ cho tôi.
Chỉ tiếc lúc đó tôi quá ngây thơ trong tình yêu, nghĩ rằng tôi lấy Sử Văn Bác chứ không lấy mẹ anh ta, cưới xong mỗi người sống cuộc sống của mình.
Sự thật chứng minh, nước mắt sau hôn nhân đều là nước đã đổ vào đầu khi yêu.
Nhưng tôi là người, tự khóc ba tiếng, cũng phải khiến người khác khóc hai tiếng.
Con tôi từ nhỏ chưa từng ở với bà nội, rất xa lạ.
Để con làm quen, tôi xin nghỉ ba ngày.
Chính ba ngày này, một lần nữa cho tôi thấy kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của mẹ chồng.
6
Một ngày ba bữa là bắt buộc.
Mẹ chồng không thích nấu ăn, hay đúng hơn là không thích nấu cho tôi.
Dù tôi mua gì, bà cũng bĩu môi: "Ôi, rau này biết xào thế nào đây."
"Cứ xào đại đi, con không kén ăn."
"Ôi, mẹ xào rau Văn Bác không thích ăn đâu."
"Không thích ăn? Vậy anh ta lớn lên bằng gió tây bắc à?"
Thực ra, tôi cũng không muốn mẹ chồng nấu ăn, món nào bà làm cũng một vị.
Tôi tự nấu còn nhanh hơn, thời gian tranh cãi với bà đủ để làm xong một món.
Nhưng, sự tranh cãi này là cần thiết.
Nếu tôi vui vẻ vào bếp, trong mắt mẹ chồng, tôi là người ngốc dễ bị bắt nạt.
Vì tôi ở nhà, nên ba ngày này hầu như không cần mẹ chồng làm việc nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-dau-tra-xanh-tri-me-chong-gia-tran/chuong-2.html.]
Bà nằm dài trên sofa chơi điện thoại, lướt TikTok. Thỉnh thoảng lại viện cớ điện thoại hết pin, vào phòng ngủ sạc một lúc.
Mễ Bảo ngoan ngoãn chơi trong cũi, thỉnh thoảng đòi mẹ bế.
Nhưng mẹ chồng có đồng hồ sinh học kỳ lạ.
Một tiếng trước khi Sử Văn Bác tan làm, bà bắt đầu lục lọi quần áo bẩn, bỏ vào máy giặt.
Giặt xong cũng không lấy ra phơi.
Đợi Sử Văn Bác về đến nhà, mẹ chồng lập tức lấy quần áo đã phơi khô từ hôm trước, rồi bận rộn lôi quần áo từ máy giặt ra, phơi từng cái một.
Và cứ thế bận rộn một hồi.
Mỗi lần phơi xong, bà lại than mệt.
"Nhà nhỏ mà việc không ít nhỉ?”
"Mẹ già rồi, tối đến lại đau lưng mỏi gối."
...
Sử Văn Bác không hiểu, nghĩ rằng mẹ đến thật sự giúp được nhiều việc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Em xem, mẹ đến giúp em được nhiều lắm!"
"Không phải giúp em, là giúp anh. Con lớn thế này, lần đầu tiên nhà anh giúp, trước giờ toàn nhờ bố mẹ em trông."
Sử Văn Bác sững người.
"Đúng rồi, giúp anh giúp anh."
7
Ba ngày nghỉ nhanh chóng kết thúc.
Trước khi chính thức giao con cho mẹ chồng, tôi mua một sợi cáp sạc dài, đưa cho bà trước mặt Sử Văn Bác.
"Mẹ, con thấy mẹ thích chơi điện thoại, vào phòng ngủ sạc bất tiện, cáp này dài, mẹ nằm sofa sạc thoải mái.
"Còn lọ thuốc nhỏ mắt này, giảm mỏi mắt, mẹ xem điện thoại lâu chắc mỏi, dùng thử đi, hiệu quả lắm."
Mẹ chồng mặt trắng mặt đỏ, liếc nhìn con trai, vội giải thích: "Mẹ chỉ chơi điện thoại mấy hôm nay thôi, con không ở nhà mẹ phải trông cháu, không rảnh đâu."
"Mẹ, mẹ bớt xem điện thoại lại, Mễ Bảo đang hiếu động, đừng để cháu bị va đập." Sử Văn Bác khuyên mẹ.
"Ừ, mẹ biết rồi." Mẹ chồng vội vàng đáp.
Vì nhà chưa lắp camera, bà nội đến rồi, tôi cũng khó yêu cầu lắp, chỉ có thể về nhà quan sát con nhiều hơn.
Rất nhanh, vấn đề đã phát sinh.
Mẹ chồng trông cháu ba ngày, Mễ Bảo đã bị hăm tã.
Tôi và Sử Văn Bác về nhà, thấy bỉm của con phồng lên, gần chạm đất.
Tôi mở bỉm ra, thấy m.ô.n.g con nổi nhiều mẩn đỏ, ngứa ngáy, Mễ Bảo gãi liên tục.
Từ nhỏ, Mễ Bảo chưa từng bị hăm tã.
Nhưng chỉ ba ngày mẹ chồng trông, đã thành thế này.
Tôi không nhịn được: "Mẹ, con đã nói bỉm của Mễ Bảo phải thay thường xuyên, mẹ xem m.ô.n.g cháu nó thành ra thế này rồi!"
"Mẹ nghe nói bỉm này mấy chục nghìn một cái, nên không thay vội.”
"Mẹ tiết kiệm tiền cho con, Văn Bác kiếm tiền cũng khó."
Mẹ chồng đầy vẻ oan ức.
Tôi "bụp" ném bỉm xuống đất.
"Con kiếm tiền không ít hơn Sử Văn Bác, chúng con kiếm tiền là để tiêu cho con, tiết kiệm làm gì, tiết kiệm để cho con trai út của mẹ à?"
Tôi biết mẹ chồng luôn tìm cách xin tiền con trai cả, để giúp đỡ cậu con trai út.
Nói xong, tôi liếc Sử Văn Bác, bế con vào phòng ngủ.
Sử Văn Bác 32 tuổi mới làm bố, anh rất yêu quý Mễ Bảo.