Trong nửa năm , cô gần như quên ăn quên ngủ: Để dành nhiều thời gian hơn để sách, cô chuyển khỏi ký túc xá của đơn vị, thuê một căn nhà gần đó, mỗi ngày trời sáng thức dậy sách, buổi trưa bỏ bữa trưa, ở đơn vị sách học thuộc tài liệu, tối khi tan sở càng từ chối buổi tiếp khách và giao lưu xã hội, về đến nhà vùi đầu học đến tận rạng sáng.
Nửa năm trôi qua, mỗi ngày cô chỉ ngủ bốn năm tiếng, quầng thâm mắt nặng đến đáng sợ, nửa năm cắt tóc, trán còn nổi lên một mảng mụn do thức khuya, đồng nghiệp trong đơn vị cô đang ôn thi, chỉ lấy lạ cô đột nhiên trở nên luộm thuộm đến thế, nhan sắc còn mấy phần.
Lâm Phi Ngư quan tâm đến nhan sắc của , chỉ hận bản tài năng nhanh như gió, hối hận vì quyết định quá muộn, nếu năm nay thi đậu, chậm trễ một năm nữa, ngay lúc cô sắp thể chống đỡ nổi, đột nhiên tin tức: kỳ thi cao học năm nay vì lý do nào đó hoãn đến giữa tháng Hai.
Thời gian ôn thi bất ngờ thêm một tháng , khiến Lâm Phi Ngư lòng vui như nở hoa, nhịn trong lòng cảm ơn tất cả thần tiên, Bồ Tát mà cô một lượt.
Đơn vị sắp nghỉ Tết, theo lệ phát phúc lợi Tết cho nhân viên.
Thật may, Lâm Phi Ngư một nữa chị Phương "bỏ sót" phát.
Lúc , Lâm Phi Ngư bàn việc của chị Phương, giọng điệu bình tĩnh : "Chị Phương, phúc lợi Tết của em phát."
Chị Phương cũng như , đầu tiên sững sờ một chút, đó vỗ trán : "Ôi chao, cái đầu óc của đây ! Lại đếm sót mất , nào, hết ký tên ở đây , lát nữa xin lãnh đạo xong sẽ phát bù cho em."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nói cô thành thạo kéo ngăn kéo, lấy sổ đăng ký từ ngăn kéo, mở bảo Lâm Phi Ngư ký tên cột tên của cô.
Lâm Phi Ngư cô động đậy.
Chị Phương thấy , chút sốt ruột gõ gõ sổ đăng ký: "Ngẩn gì? Ký tên chứ."
Lâm Phi Ngư thẳng cô : "Lần phúc lợi Trung Thu chị cũng , bảo em ký tên phát bù, kết quả phúc lợi đó đến giờ vẫn thấy . Em đang nghĩ, liệu giống như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-504.html.]
Sắc mặt chị Phương "xoạt" một cái đổi: "Tiểu Lâm, cô là ý gì? Phúc lợi Trung Thu phát cho cô ! Giờ lật chuyện cũ, là lừa đảo khác ?"
Giọng cô đột nhiên vút cao, khiến các đồng nghiệp bên ngoài văn phòng đều ngoái đầu sang.
Lâm Phi Ngư hề sợ hãi vẻ hù dọa của cô , vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Phúc lợi Trung Thu , em bận đến mức vốn quên chuyện , nếu hôm nay bỏ sót phúc lợi, em cũng sẽ đến hỏi. Chị Phương, em chỉ hỏi, rốt cuộc em đắc tội gì với chị, mà để chị hết đến khác gây khó dễ cho em?"
Lâm Phi Ngư tính cách trầm tĩnh, khi đơn vị cũng từng đỏ mặt với ai, phát phúc lợi Trung Thu cho cô, cô cũng nhắc , vì chị Phương cho rằng cô dám đòi , càng dám ầm ĩ với .
cô tuyệt đối ngờ Lâm Phi Ngư những dám, mà còn đánh thẳng một đòn trực diện khiến chị Phương đánh bất ngờ, mặt lập tức đỏ bừng: “Cô, cô ít vu khống! lúc nào nhằm cô chứ?”
“Có nhằm , cô và đều tự hiểu.” Lâm Phi Ngư thẳng mắt cô , lùi một bước nào, “Còn nhớ ở cửa rạp chiếu phim, chị Phương bắt tiểu tam chồng đánh, là giúp chị, chị xong việc, cũng là dọn dẹp giúp chị. Lúc giúp chị hề nghĩ đến báo đáp, nhưng cũng ngờ chị Phương là con rắn trong câu chuyện nông dân và con rắn, cảm ơn đành, còn lấy ơn báo oán.”
Cô dừng một chút, giọng nặng nhẹ: “Chị Phương, lương tâm.”
Lâm Phi Ngư đến đơn vị cũng hơn ba năm , đây là đầu tiên chị Phương cô sắc sảo đến thế, một câu “ nông dân và con rắn”, một câu “vong ân phụ nghĩa” khiến chị Phương tức chịu nổi.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, Lâm Phi Ngư đe dọa: “Chúng đang chuyện công việc, cô đừng nhắc đến chuyện riêng tư của ! Hơn nữa, phúc lợi Trung thu đưa cho cô từ lâu , nếu thông thì chúng tìm lãnh đạo phân xử .”
Vừa , cô đột ngột dậy, dùng sức giật sổ đăng ký, nhưng vô ý đổ cốc nước bàn, một tiếng “choang” giòn tan, chiếc cốc sứ vỡ tan tành nền đất.
Đồng nghiệp tiếng động chạy đến ngó đầu , ánh mắt đảo qua đảo giữa hai , vẻ mặt tò mò buôn chuyện hỏi: “Chuyện gì thế ? Cãi ?”
Lâm Phi Ngư định mở miệng: “Trước đây chị Phương quên phát cho …”
Chị Phương tìm lãnh đạo, chỉ là để dọa Lâm Phi Ngư, nhưng cô ngờ Lâm Phi Ngư sợ, còn định hết chuyện .