"Con ăn một miếng , bây giờ chỉ thể ăn thêm một miếng nhỏ thôi." Thường Mỹ cưng chiều véo nhẹ mũi con gái.
Bé Mập như một chú mèo con dụi tới dụi lui cổ : "Mẹ là nhất! Mập yêu nhất!"
Bên con ấm áp tình cảm, bên Khương San tức giận đến tái mét mặt: "Thường Mỹ cô đó! Cô ai giáo dưỡng?"
Cô bộ đuổi theo lý, nhưng Tô Chí Khiêm kéo .
"Đủ ! Đừng ầm ĩ nữa!" Tô Chí Khiêm trầm giọng quát.
" ầm ĩ?" Khương San giọng đột ngột cao vút, "Sao, tình cũ của , đau lòng ?"
"Khương San!" Sắc mặt Tô Chí Khiêm lập tức âm trầm như nước, "Cô câm miệng cho ! Nếu cô ở đây, thì bây giờ cút về cho !"
Sự việc đột ngột khiến đều sững sờ.
Bởi vì Lưu Tú Nghiên đó vợ chồng Tô Chí Khiêm và Khương San hôm nay sẽ về, nên ai ngờ Khương San đột nhiên xuất hiện, càng ngờ cô đột ngột gây sự với một đứa trẻ, đợi đến khi hồn , thấy hai vợ chồng căng thẳng như dây đàn, vội vàng tiến lên hòa giải.
Lưu Tú Nghiên vội vàng hòa giải: "Ngày lễ lớn mà, bớt vài lời ."
Khương San gả về đây mấy năm nay, dù cô gây chuyện ầm ĩ thế nào, Tô Chí Khiêm cũng đều nhẫn nhịn, đây là đầu tiên bà thấy nổi giận lớn như , bà nhất thời cũng chấn động.
Thấy chồng mở lời, cô lập tức tủi sáp gần: "Mẹ, xem Chí Khiêm cái bộ dạng hung thần ác sát ..."
Không đợi Lưu Tú Nghiên tiếp lời, bà Sáu Chu nghiêm mặt : "Khương San , dì con, bọn trẻ đang chơi vui vẻ, con đến mắng , ai mà tức giận? Chúng là hàng xóm bao nhiêu năm nay, lời của con như là tổn thương tình nghĩa ."
" , gì nào dạy con kiểu đó, cô chẳng là cái đồ phá đám ?" La Nguyệt Kiều khẳng định lời chồng, xong đánh giá quần áo của Khương San, ha ha lớn, "Hôm nay cô mặc một màu vàng, đúng là cái đồ khuấy phân, ha ha ha..."
Nhiều năm trôi qua, La Nguyệt Kiều chuyện vẫn thẳng thắn như , bình thường đắc tội khác mà tự , chỉ là lúc Lâm Phi Ngư cảm thấy cô đúng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-496.html.]
Khương San tức đến run rẩy, điều khiến cô tức giận hơn là, cả sân một ai về phía cô !
Tô Chí Khiêm dắt đứa con trai đang sợ hãi mắt đỏ hoe, gì, sang xin : "Bà Sáu, chú Minh Tùng, thật sự xin , Khương San xin , phiền đón Tết , chúng chỉ đến đón Gia Thụy về ký túc xá ở vài ngày, ngay đây."
Tô Chí Khiêm xong, Khương San thêm một nào, trực tiếp dắt con trai nhà thu dọn hành lý, đặt cẩn thận quà lễ và bao lì xì cho lên bàn, đó xách túi hành lý, đầu dắt con trai rời khỏi đại viện.
8. Khương San hôm nay đặc biệt trang điểm kỹ lưỡng – một bộ váy liền màu vàng thời thượng, tóc uốn xoăn mới, dẫm giày cao gót, chính là để khoe khoang mặt những hàng xóm ở khu mười tám tòa nhà, cô bây giờ nhân viên công vụ tại khách sạn năm , lương tháng còn cao hơn cả cô giáo đại học Thường Mỹ, mỗi ngày đều tiếp xúc với những nhân vật tiếng tăm, tiếp xúc nhiều với thành đạt, cô tự cho là cao hơn một bậc.
giờ đây chồng cô mất mặt mặt , những hàng xóm cũng lạnh nhạt đối đãi, đặc biệt là ánh mắt đầy khinh bỉ của mấy chị em nhà họ Thường, khiến cô như đống lửa.
Đứng đó ngượng ngùng một lúc, thấy ai để ý đến , Khương San tức giận giậm chân, nhanh chóng rời khỏi đại viện.
Khương San , bầu khí căng thẳng trong sân lập tức dịu nhiều, Nghiêm Dự thể trái lời lớn, đành đợi ngủ mới vội vàng đến.
Thường Mỹ ngước mắt chồng, gì.
Thường Minh Tùng càng thêm trầm mặc, năm năm tù ngục khiến ông tự thấy thấp kém hơn khác, mặt con rể còn tự tin, chứ đừng đến việc con rể còn mang theo bao lớn bao nhỏ quà cáp đến nhà.
Sau Tết, cuộc sống trở quỹ đạo.
Chu Quốc Tài cuối cùng cũng nhượng bộ, để đứa con trai cả Chu Gia Khánh theo em trai đến Thâm Quyến lập nghiệp.
Ngày đầu tiên Lâm Phi Ngư trở đơn vị, chị Phương cầm sổ đăng ký tới: "Tiểu Lâm, ký tên đây."
" mà chị Phương," Lâm Phi Ngư ngập ngừng , "Phúc lợi Trung thu của em vẫn nhận ..."
Chị Phương nhướng mắt: “Sao, còn sợ tham lam mấy thứ lặt vặt của cô ? Đã báo cáo lên lãnh đạo , phê duyệt cần thời gian, cô ký , để còn nộp lên.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy , nhưng nghĩ đến mấy thứ nhỏ nhặt quả thật chẳng đáng để rùm beng, Lâm Phi Ngư vẫn ký tên sổ đăng ký.
Bên Thường Minh Tùng cũng rảnh rỗi.