Mẹ Nghiêm đến mức mắt đỏ hoe, nhưng vẫn từ bỏ ý định: “Bố, chúng con cũng là vì A Dự…”
“Vì nó ?” Ông nội Nghiêm ánh mắt như đuốc, quét qua mặt con trai con dâu, “ thấy là vì mấy thì đúng hơn! Mấy bắt tay với nhà họ Trương để ăn lớn, nhưng mấy nghĩ đến , con gái nhà họ Trương quản A Dự ? Hay là, chỉ cần hai nhà thể hợp tác, dù chúng nó cãi ầm ĩ, mấy cũng quan tâm?”
Cha Nghiêm lộ vẻ khó xử: “Bố, bố nặng lời . Con gái nhà họ Trương ngoại hình, gia thế đều tệ, A Dự chỉ là quen, tiếp xúc vài nữa, chắc thích.”
Nghiêm Dự trong góc cuối cùng cũng tìm cơ hội : “Bố, bố sai , con sẽ bao giờ thích cô , nếu bố nhất định ép con cưới cô –” Anh dừng , giọng kiên quyết, “Thì bố cứ coi như từng sinh con trai .”
“Hỗn xược!” Cha Nghiêm nổi trận lôi đình, bỗng nhiên vỗ bàn dậy.
Ông nội Nghiêm cảnh cả nhà căng thẳng như dây đàn, đột nhiên ho dữ dội mấy tiếng: “Tất cả im miệng cho !”
Mọi đều im lặng.
Ông nội Nghiêm khoát tay, giọng tuy yếu ớt nhưng vẫn uy nghiêm: “A Dự, cháu đây.”
Nghiêm Dự nhanh chóng đến bên cạnh ông nội, xổm xuống.
Ông cụ vỗ vỗ vai cháu trai, sang con trai con dâu: “Mấy miệng thì vì A Dự , nhưng từng hỏi nó gì ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cha Nghiêm há miệng, nhưng ông nội Nghiêm giơ tay ngăn : “Chuyện hôn nhân, ‘ uống nước lạnh ấm tự ’, năm xưa con cưới vợ, quản gia thế đối phương .”
Cha Nghiêm đến mức lời nào đáp .
Ông nội Nghiêm tiếp tục : “Con bé Thường Mỹ tính tình cương trực nhưng mất sự dịu dàng, xử lý việc thỏa chính kiến, cô gái như mới là thể cùng A Dự sống cả đời.”
Nghiêm Dự nhịn xen : “Ông nội đúng, cháu chính là thích Thường Mỹ như …”
“Cháu im miệng!” Cha Nghiêm quát to, đầu hòa, “Bố, bố đừng giận, nếu bố ưng con gái nhà họ Trương, chúng con thể xem xét những nhà khác…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/con-cai-nam-thanh-thap-nien/chuong-365.html.]
Ông nội Nghiêm ho lên mấy tiếng, tinh thần cũng theo đó mà sa sút: “Xem xét nữa ? Con nghĩ còn bao nhiêu thời gian để đợi mấy đứa từ từ xem từ từ chọn? Ông tối hậu thư cho con trai con dâu, “Mối hôn sự , cứ thế mà định, nếu mấy đứa còn dám gây trở ngại, đừng đến gặp nữa.”
Nói xong, ông nội Nghiêm dậy, sự dìu đỡ của Nghiêm Dự, chậm rãi về phía phòng ngủ, để cha Nghiêm và Nghiêm sắc mặt tái mét.
Phòng khách chìm sự tĩnh lặng như chết, chỉ tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc vang lên rõ ràng lạ thường.
Mẹ Nghiêm kéo kéo vạt áo chồng: “Giờ đây? Chẳng lẽ thật sự để A Dự cưới con gái của bán sạp hàng ?”
Cha Nghiêm nhíu mày : “Anh tìm cả chị dâu bàn bạc, nhờ họ giúp khuyên bố.” Ông đầu lườm về hướng Nghiêm Dự biến mất, nghiến răng nghiến lợi bổ sung, “Còn cái thằng nhóc hỗn xược đó, cũng dạy dỗ cho đàng hoàng, suốt ngày cãi lời bố , thể thống gì!”
Mẹ Nghiêm lo lắng : “ thái độ của bố bây giờ… chỉ sợ cả chị dâu đến cũng vô ích, với A Dự, em cũng lo nếu ép nó quá, nó sẽ bỏ nhà !”
“Nó dám!” Cha Nghiêm mạnh mẽ vỗ tay vịn ghế sofa, sợ kinh động ông nội Nghiêm nên cố nén giọng xuống, “Đều là do em chiều nó quá, mới khiến nó ngang ngược như !”
Mẹ Nghiêm phục cãi : “Nói cứ như trách nhiệm ! Lần nào nó gây chuyện giúp nó dọn dẹp hậu quả? Hồi thi đại học nó lén đổi nguyện vọng, là ai mềm lòng đồng ý?”
Cha Nghiêm nghẹn lời gì, mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Thôi , nhà cả , em ở nhà trông chừng một chút, còn cái thằng nhóc thối đó…” Ông thở dài thườn thượt, “Đợi về .”
Cha Nghiêm và Nghiêm ban đầu còn kháng cự, nhưng kịp phản đối, bệnh tình của ông nội Nghiêm đột nhiên chuyển biến , cấp tốc đưa bệnh viện.
Ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hòa lẫn với tiếng tích tắc của máy móc, tất cả nhà họ Nghiêm mặt mày xám xịt ghế dài hành lang chờ đợi.
Ba ngày , ông nội Nghiêm cuối cùng cũng tỉnh . Giữa làn mờ của mặt nạ thở, ông hổn hển : “Ta e rằng… đợi … A Dự thành gia…”
Cha Nghiêm vội vàng cúi xuống nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha, giọng nghẹn ngào: “Bố, bố đừng , ngày mai con sẽ đến nhà họ Thường dạm hỏi, nhất định sẽ để bố tận mắt thấy A Dự kết hôn.” Ông cố nén nước mắt, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cha, “Bố dưỡng bệnh thật , đợi uống của cháu dâu.”
Nghiêm Dự ánh mắt yếu ớt nhưng đầy kỳ vọng của ông nội, cổ họng nghẹn .
Anh cúi xuống nắm lấy bàn tay gầy guộc còn của ông, giọng run rẩy: “Ông nội, ông nhất định khỏe mạnh. Đợi ông xuất viện , chỉ uống của cháu dâu, mà còn đặt tên cho chắt nội nữa…”