Nhập Thất thì thấy cũng . Hắn hình thành thẩm mỹ phù hợp với thời đại , trừ đôi giày quen thuộc , bây giờ đối với chính đều là kỳ dị. Hắn thích nhất là chiếc khẩu trang . Không lộ mặt, mang cảm giác an . Hơn nữa bộ đồ lộ tay lộ chân, tuy ở đây là bình thường, nhưng đeo khẩu trang chung quy cũng thấy tự nhiên hơn vài phần.
Hai cứ thế cửa.
Lái xe khỏi gara ngầm và khu chung cư, đường lớn, Nhập Thất rốt cuộc cũng hiểu vì tối qua Nguyễn Khanh bảo đợi ban ngày sẽ hiểu tại đèn xanh đèn đỏ, tuân thủ luật giao thông.
Bởi vì xe quá nhiều! Và quá nhanh!
Đêm qua đường vắng, chỉ cột điện lùi phía thì cảm nhận rõ tốc độ. ban ngày, bộ, xe đạp, xe điện vật tham chiếu, cảm giác về tốc độ trở nên cực kỳ trực quan. Đặc biệt là ở ngã tư, dòng qua như mắc cửi khiến hoa mắt.
“Sao nhiều thế ?” Nhập Thất kìm hỏi.
“Cũng bình thường, giờ giờ cao điểm.” Nguyễn Khanh , “Tầm nửa tiếng đến một tiếng nữa là giờ tan , lúc đấy mới đông. Buổi sáng gọi là giờ cao điểm sáng, chiều tối tan gọi là giờ cao điểm chiều.”
Tuy đến cao điểm, nhưng Nhập Thất thấy nhiều xếp hàng ở một cái đình chờ để chen lên một chiếc xe vuông vức khổng lồ.
Hắn hỏi: “Đó là...?”
“Xe buýt công cộng.” Nguyễn Khanh vỗ vỗ vô lăng, “Anh đang xe tư nhân của . Xe buýt là bỏ tiền mua vé thì ai cũng thể . Giang Thành hình như 400 500 tuyến gì đó, phủ sóng thành phố. Đi xa nhất chắc mất 6-7 đồng (tệ), cũng rõ lắm. Dù gần thì 1-2 đồng, xa thì 3-4 đồng, ai cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-xuyen-kim-thang-nam-em-dem-cua-chang-dao-khach/chuong-47.html.]
Hiểu ngược , nghĩa là xe tư nhân thì ai cũng mua . Rất dễ hiểu.
Có nhà nuôi kiệu, nhà nuôi xe ngựa, nhà chỉ nuôi nổi ngựa nuôi nổi xe. Còn phần lớn dân là gánh gồng bộ. So sánh thì thế giới ngàn năm đối với dân thường hơn nhiều.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hắn qua ít nơi khắp đại giang nam bắc, Giang Thành trong nhận thức của là một thành phố trung đẳng khá phồn hoa. cái “phồn hoa” đó so với mắt thì cùng đẳng cấp.
Nhập Thất vẫn luôn chằm chằm ngoài cửa xe. Dù là cổ đại bình tĩnh đến , chung quy vẫn sự sống bừng bừng của thành phố mắt cho chấn động.
Nguyễn Khanh đưa Nhập Thất đến trung tâm thương mại, cô cố ý chọn một nơi giếng trời lớn ở giữa sảnh. Khoảng thông tầng cao năm tầng lầu một nữa gây chấn động cho cổ đại.
Nhập Thất đó ngửa đầu hồi lâu. Nguyễn Khanh cũng giục, kiên nhẫn bên cạnh.
Nhập Thất đầu , bắt gặp nụ nơi khóe miệng cô. Ẩn ẩn cảm giác Nguyễn Khanh dường như đạt sự thỏa mãn nào đó từ . Mặc dù rõ loại thỏa mãn rốt cuộc là thú vui kỳ quái gì. (Đó là vì thời đại của khái niệm "sảng văn", nên hiểu cái gọi là "điểm sướng").
Tóm , Nguyễn Khanh thích vẻ mặt chấn động của cổ nhân. Thỏa mãn , cô gọi : “Đi, mua giày .”
Cô dẫn khu đồ thể thao. Nguyễn Khanh mua cho Nhập Thất những đôi giày đắt tiền như Triệu Hạo. Rốt cuộc quan hệ giữa cô và giống với Triệu Hạo – kiểu chị gái bỏ tiền, em trai ch.ó con cung cấp thể xác.
Cô chỉ mua cho hai đôi giày bình thường: một đôi giày thể thao, một đôi giày lười (casual). Mua thêm cả tất.
Đến đôi giày vải đen cũ kỹ , Nguyễn Khanh : “Giữ , cũng là một kỷ niệm.”
Nhân viên cửa hàng bỏ giày mới hộp, để Nhập Thất luôn đôi mới. Nhập Thất thoáng qua đôi giày vải cất . Thực đó chỉ là một đôi giày cực kỳ bình thường. Khi nhận nhiệm vụ, quần áo sẽ bất kỳ dấu hiệu nào, kể cả giày cũng mua ở tiệm tạp hóa bình dân nhất, cốt để lưu manh mối kẻ thù truy vết.
lời Nguyễn Khanh cũng hiểu. Hắn đến thế giới với hai bàn tay trắng, đôi giày tầm thường sẽ trở thành một trong ít mối liên hệ giữa và thế giới cũ. Dù thực tâm, ngoài việc tiếc nuối tiền tích cóp kịp tiêu xài, Nhập Thất chẳng còn lưu luyến gì thế giới cũ cả. Hắn cắt đứt với quá khứ dứt khoát hơn nhiều so với tưởng tượng của Nguyễn Khanh.