Nguyễn Khanh thoải mái hào phóng mặc kệ cho . Chỉ là quần đùi mặc nhà thôi mà, cũng chẳng quần siêu ngắn (hot pants), thế thấm . Đã xuyên , thể cứ khư khư ôm lấy bộ tư tưởng phong kiến .
Nhập Thất chăm chú một lát, ngước mắt lên: “Như ?”
“Không tồi, tồi.” Nguyễn Khanh vui vẻ gật đầu, “Phải như , dùng tâm thế bình thường mà đối đãi.”
Nhập Thất banh mặt gật gật đầu.
Câu "tâm thế bình thường" , thì dễ. Một đôi chân trắng thẳng gác ngay mắt như , nếu quá quen với cảnh đầu đao l.i.ế.m máu, sống sót trong gang tấc, sự bình tĩnh hơn thường, thì e rằng thất thố ngay tại chỗ. Không đàn ông một ngàn năm thế nào mà chịu , cơ hội nhất định học hỏi kinh nghiệm.
“Anh nhất định nhớ kỹ.” Nguyễn Khanh nghiêm túc cảnh cáo, “Bất kể khác mặc thế nào, hoặc trong mắt thấy hở hang , đều chỉ thể chứ sờ. Anh dám động tay là thể tống đồn cảnh sát, đến lúc đó là xong đời đấy.”
“Đó là tự nhiên.” Nhập Thất cũng bày bộ mặt nghiêm túc như cán bộ lão thành, “Người đàng hoàng thể tùy tiện khinh bạc tiểu nương t.ử nhà .”
“Khụ ~” Nguyễn Khanh cái danh xưng “tiểu nương tử” cho sặc.
“Từ dùng nhé.” Cô vội vàng bảo , “Kể cả từ ‘nương tử’ nữa. Trẻ thì gọi là cô/em, lớn tuổi gọi là chị, già thì gọi là dì/bác, đừng dùng từ nương tử.”
Phiền phức nhất là mấy từ kiểu như “nương tử”, khẩu ngữ vụn vặt. Nếu Nhập Thất chủ động , Nguyễn Khanh dù tổng hợp để sửa cho cũng chẳng bắt đầu từ . Chỉ thể tùy cơ ứng biến mà sửa thôi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nguyễn Khanh dạy xong các chữ Ả Rập, để tiện ghi nhớ, cô thêm chữ Hán tương ứng bên cạnh, dùng điện thoại của Nhập Thất chụp .
“Không nhớ thì mở ảnh mà đối chiếu.”
Rất tiện lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-xuyen-kim-thang-nam-em-dem-cua-chang-dao-khach/chuong-46.html.]
“Đi thôi, đưa ngoài.” Nguyễn Khanh , mở chiếc thùng đồ cũ , bới một bộ quần áo của Triệu Hạo đưa cho , “Mặc cái . Đồ mặc nhà chỉ mặc trong nhà, thường ai mặc đường.”
Cô cũng về phòng đồ. Khi trở , Nhập Thất xong.
Áo thun cổ tròn khoác ngoài một chiếc sơ mi ngắn tay, phanh ngực, phối với quần short lửng đến đầu gối, chính là phong cách “soái ca tàu điện ngầm” mà Triệu Hạo thích nhất. Nếu cùng mái tóc ngắn và đôi giày thể thao, trông sẽ năng động. Nhập Thất mặc thì sai quá sai.
Nguyễn Khanh chằm chằm đỉnh đầu : “Búi tóc . Bây giờ ai để kiểu tóc , trừ đạo sĩ.”
Nhập Thất hỏi: “Nam t.ử đều cạo đầu trọc ?”
Từ tối qua ở bệnh viện đến hôm nay gặp Triệu Hạo, thấy ai cũng để tóc ngắn cỡ một tấc. Ở thời đại của , chỉ hòa thượng mới để kiểu tóc .
“Tóc dài cũng , nhưng ai búi kiểu đó. Đừng cử động, để .” Nguyễn Khanh bảo yên, gỡ búi tóc cho .
Sáng nay dùng dầu gội của Nguyễn Khanh gội đầu, tóc mượt mà. Nguyễn Khanh nhanh nhẹn buộc cho kiểu đuôi ngựa thấp: “Như là .”
Cô lùi hai bước, khoanh tay chống cằm ngắm nghía, bỗng xoay chạy phòng lục lọi một hồi, cầm một chiếc khẩu trang: “Đeo cái . Trước khi giải quyết xong vấn đề phận thì đừng để lộ mặt. Là cái mới, dùng .”
Triệu Hạo còn trẻ nên mấy cái khẩu trang in hình thù ngầu. Nguyễn Khanh bóc một cái màu đen đưa cho Nhập Thất.
Đừng đùa, đàn ông dáng cao ráo, vai rộng eo thon, đeo khẩu trang trông bí ẩn và trai hẳn . Dù chỉ lộ đôi mắt mày, cũng thấy là một soái ca. Chỉ điều đôi giày ăn nhập gì.
Giày và đồ lót là những thứ Nguyễn Khanh cảm thấy thể dùng đồ cũ của khác. Hơn nữa giày của Triệu Hạo cô vứt hết, nên Nhập Thất tạm thời vẫn đôi giày vải đen của .
Từ đầu đến chân... mắt cá chân đều ngầu, nhưng từ mắt cá chân trở xuống thì quê một cục.
“Tạm bợ thế , lát nữa mua cho .” Nguyễn Khanh an ủi.