[Cổ xuyên Kim] Tháng Năm Êm Đềm Của Chàng Đao Khách - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-11-26 04:25:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nhập Thất gật gật đầu, học xong cách thì một ở phòng khách tiếp tục học tập. Một buổi chiều trôi qua, Nhập Thất học xong tất cả các nguyên âm phụ âm, tiếp theo là học thuộc lòng. Cái bảng chữ cái phát âm thanh chói tai thật sự hữu dụng, Nhập Thất chắc chắn về phát âm thì ấn đó một cái.

 

Mỗi tiếng điện t.ử ở phòng khách vang lên, Nguyễn Khanh đang việc trong thư phòng buồn – tưởng tượng cảnh một cổ đại nghiêm túc học ghép vần tiếng Hán trong phòng khách nhà , nghĩ thôi thấy vui.

 

Đến khi mặt trời ngả về tây, Nguyễn Khanh tắt phần mềm thiết kế, bước khỏi thư phòng: “Đói ?”

 

“Chúng ngoài ăn cơm, tiện thể mua đồ luôn.” Nguyễn Khanh bỗng nhớ , “A! ! Trước khi cửa còn một thứ học!”

 

xuống ghế sofa cạnh Nhập Thất, cầm bút bàn mười chữ Ả Rập từ 0 đến 9 cho xem: “Đây là chữ thông dụng hiện nay, cái , nếu đường sẽ xem giá cả.”

 

Viết xong đầu , cô thấy Nhập Thất hai tay đặt lên đầu gối, ngay ngắn mắt thẳng về phía .

 

Nguyễn Khanh: “?”

 

“Này!” Cô đưa tay khua khua mặt , “Này?”

 

Nhập Thất tuy đầu , nhưng mắt mũi, mũi tim, giống như lão tăng nhập định.

 

Nguyễn Khanh: “...”

 

Cô búng tay hai cái chóp mũi : “Nhìn đây, đây .”

 

Tay cô chỉ xuống, kéo tầm mắt hạ thấp, chỉ chân : “Cái gọi là chân.”

 

Đầu ngón tay xoay chuyển, chỉ chân : “Đây cũng gọi là chân.”

 

“Anh chân, cũng chân. Chân của lộ , chân của cũng thể lộ. sẽ sờ , cũng chạm .” Cô nghiêm túc, “Đây là thế giới một ngàn năm , nam nữ bình đẳng, tự do ăn mặc. Mỗi quyền quyết định mặc gì, cơ thể lộ bao nhiêu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-xuyen-kim-thang-nam-em-dem-cua-chang-dao-khach/chuong-45.html.]

“Một tư cách quản khác mặc gì, cũng thể vì khác lộ bộ phận cơ thể mà quấy rối họ. Không phân biệt nam nữ, quấy rối đều thể báo cảnh sát.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Về lý thuyết, Nhập Thất thể hiểu.

 

Thế giới của cũng từ thời thượng cổ ăn lông ở lỗ phát triển đến lễ nhạc y quan, thế giới phát triển thêm một ngàn năm, phàm nhân đều thể lên cung trăng, chắc chắn khác biệt lớn.

 

thực tế thì... Hôm qua mới gặp, Nguyễn Khanh còn chỉ lộ bắp chân thon thả, sáng nay và bây giờ, cô bộ đồ mặc nhà, quần đùi ngắn cũn cỡn, đôi chân dài trắng nõn cứ thế đung đưa ngay mắt Nhập Thất.

 

Buổi sáng và lúc ăn trưa còn đỡ, Nhập Thất đủ định lực để giữ tầm mắt từ phần cổ Nguyễn Khanh trở lên. hiện tại, Nguyễn Khanh dạy nhận mặt , ngay bên cạnh, đôi chân trắng như tuyết hiện ngay mặt, đầu gối gần như chạm đầu gối !

 

Nhập Thất, từ tối qua đến giờ vẫn luôn bình thản ung dung, rốt cuộc cũng lộ một tia chật vật.

 

Chất liệu vải mà Nguyễn Khanh đang mặc, ở thời đại của , nam nữ mật trong rèm trướng cũng chỉ đến mức là cùng. Cổ nhân chung quy vẫn đỡ nổi!

 

thái độ của Nguyễn Khanh cứng rắn: “Cần thích ứng, đây là điều bắt buộc thích ứng!”

 

: “Lát nữa cùng ngoài, sẽ thấy các cô gái ăn mặc đủ kiểu – lộ chân, lộ vai, lộ eo, lộ bụng, bắt! buộc! ! thích! ứng!”

 

“Tuy đến từ xã hội phong kiến, nhưng cần cải tạo cái tư tưởng phong kiến đó!”

 

Nhập Thất lời nàng là lẽ .

 

Đến thì theo đó, thể hòa nhập với cảnh, thể kẻ dị loại, tự nhiên hòa quang đồng trần.

 

Hắn gật đầu, đáp ứng: “Được.”

 

Nguyễn Khanh búng tay hai cái mắt , chằm chằm: “Vậy tráng sĩ dám hạ tầm mắt xuống ?”

 

Miệng “Được”, kết quả mắt thì khí. Cũng chỉ là chân thôi mà, cô khỏa .

 

Trong lòng Nhập Thất lặng lẽ hồi tưởng cả đời trải qua những khoảnh khắc chạm mặt Diêm Vương, ôn nỗi đau đao thương kiếm chém, tiếc thương tiền tích cóp bao năm bỏ ngàn năm mang theo , đó mới rốt cuộc dám để tầm mắt dừng chân Nguyễn Khanh.

Loading...