Cô Vợ Nhà Nông Thập Niên 70 - Chương 267: Phiên ngoại: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-11-25 04:36:59
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mẹ, chuyện gì thể , nhất định đến chỗ con ?" Miêu Thải Ngọc hỏi ruột.
Quán ăn mở vài năm, cha cô dựa hoa hồng cuối năm mua nhà trong thành phố, Miêu Thải Ngọc cũng mua nhà, nhà cô ở cách chợ và quán ăn gần.
Quán ăn thích hợp để chuyện, thể về nhà ?
Triệu Mỹ Phượng lấy trong túi một cuốn sổ tay và một chồng thư: "Con cho xem trong mấy lá thư cái gì.”
Miêu Thải Ngọc suy đoán "Sổ tay là nhật ký của cha, những bức thư là độc giả của cha cho cha?"
“Ừ, là của cha con, những lá thư con cho .”
Miêu Thải Ngọc hỏi : "Cha lấy thư và nhật ký ? Mẹ, con thiên vị cha, nếu như là tự tiện lấy , con thể mở thư cho .”
Cô vẫn nguyên tắc.
"Mẹ với cha con , cha con , bảo cẩn thận một chút, đừng nhét nhầm phong thư là , cha còn hồi âm."
“Phong thư mở thì cứ mặc kệ, con thư nào mở , lấy thư .” Triệu Mỹ Phượng xong mở phong thư rút thư bên trong .
Miêu Thải Ngọc vẫn cảm thấy lắm, rõ ràng là hoài nghi cha khác, vì gia đình hài hòa, cô lựa chọn cho ruột : "Trước con sách cho , còn tỏ kiên nhẫn, bây giờ còn cố tình tới tìm con thư.”
"Đừng lãng phí thời gian, cần suy nghĩ, ập tức cho , cha con hai quan hệ , con thể sẽ bao che cha con, cố ý biên soạn nội dung khác cho ."
"Không cần suy nghĩ thì chỉ thể dùng tiếng phổ thông, tiếng phổ thông hiểu, con chuyển sang tiếng địa phương mới , , con bắt đầu đây: Thầy Phượng Khánh kính yêu, chào thầy..."
Miêu Thải Ngọc để ruột sốt ruột lâu, bắt đầu thư.
Người gửi lá thư hẳn là độc giả lâu năm của quyển "Năm tháng", còn "Nhục Nhục", cũng chính là tiểu ma vương trong "Năm tháng" là cô.
Cha cô đó sáng tác hai quyển sách nổi tiếng, khi chúng xuất bản, độc giả bắt đầu thư cho cha cô.
Nghe xong thư, Triệu Mỹ Phượng cảm thấy nội dung bình thường, đem thư gấp nhét trong phong thư, bảo con gái cái khác.
Cả buổi chiều hôm đó Miêu Thải Ngọc chuyện gì cũng , chỉ thư cho .
Đọc xong thư, cuối cùng ngay cả nhật ký của cha cũng .
Nhật ký của cha cái gì cũng , chuyện của , chuyện của Bánh Bao Hoa, chuyện ở chợ, còn chuyện của quán ăn, nhiều thứ linh tinh.
Miêu Thải Ngọc uống một ngụm nước ấm: "Mẹ, con thành thật nội dung trong thư, hề chút giấu diếm, yên tâm ?"
"Yên tâm cái gì mà yên tâm, thường xuyên gửi thư cho cha con, thật sự cho bọn họ , cha con là một ông già ... Con xem cha con tiền trở nên hư hỏng ?"
"Cha cũng già , hơn nữa đối phương là độc giả, chỉ là thích văn chương cha mà thôi, về phần tiền trở nên hư hỏng, tiền đều ở trong tay , cha hư hỏng bằng cách nào?”
"Không chừng ông giấu bớt một phần tiền nhuận bút , về sẽ tìm kiếm cẩn thận, dù cha con cũng kết hôn, cháu trai cháu gái đều , dám sinh chút tâm tư lệch lạc, đ.á.n.h gãy chân ông ."
“Dạ .”
Đôi khi cô thật sự thể lý lẽ với .
Đã kết hôn ba mươi mấy năm, đột nhiên ăn dấm chua.
…
Miêu Thải Ngọc đoán ruột cũng tin tưởng đứa con gái ruột .
Bởi vì ruột cô bắt đầu học chữ.
Mẹ ruột khi còn trẻ cho dù gả cho một giáo viên cũng động tâm tư học tập, học lớp xóa mù chữ, thành nhiệm vụ xong liền quên hết những thứ học ở đầu.
Bây giờ bắt đầu học , tìm chồng là thầy giáo, tìm một đáng tin cậy khác.
Chính xác hơn là tìm một đứa bé đáng tin cậy giáo viên.
Đứa bé là Bánh Bao Hoa nhà cô, Bánh Bao Hoa nghiệp tiểu học, bà ngoại học chữ, cô bé vô cùng tích cực dạy bà ngoại.
Bà ngoại bắt đầu xuất hiện tâm trạng kiên nhẫn, cô giáo Bánh Bao Hoa vẫn kiên nhẫn, cho bà ngoại nghỉ ngơi việc khác, học đến tìm .
Phòng của cô bé luôn mở cửa cho bà ngoại.
Miêu Thải Ngọc quan sát vài ngày liền mặc kệ, con gái nhà cô cũng dạy sai, vẫn kiến thức dạy cho bà ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-nha-nong-thap-nien-70/chuong-267-phien-ngoai-ket-thuc.html.]
Mẹ cô chịu học, con gái chịu dạy bà ngoại học, đối với cô mà là một chuyện .
Mẹ ruột ăn Tết cũng học chữ, cô vui mừng.
Miêu Thải Ngọc năm mới đều về thôn, năm nay cũng ngoại lệ.
Cha cũng giống vợ chồng cô, bình thường sống trong thành phố, năm mới về thôn.
Bánh Bao Hoa tới nhà bà ngoại dạy chữ cho bà ngoại và các em họ, Miêu Thải Ngọc ở trong phòng uống ăn điểm tâm.
“Thải Ngọc, những thứ chị cầm ." Trình Tư Niệm tìm Miêu Thải Ngọc.
Miêu Thải Ngọc đồ trong tay cô : "Ở nhiều xà phòng như ?"
"Là Hoa Khang mua đó, mua nhiều lắm, bây giờ đang dạy dỗ , Hoa Khang xà phòng trong nhà chia dùng, khi đó mua nhiều xà phòng thơm, mua nhiều đến mức dùng hết."
Miêu Thải Ngọc nhận lấy xà phòng Tư Niệm tặng, năm bánh: "Khó trách nó mắng, tiền cũng thể tiêu như , dùng bao nhiêu mua bấy nhiêu chứ."
Lúc Tư Niệm phòng, cô liền ngửi thấy mùi xà phòng thơm.
Hộp xà phòng ngăn mùi xà phòng thơm, năm bánh xà phòng, mùi thơm càng nồng nàn.
Tiết Hoa Khang hiện tại phụ trách công việc đối ngoại của xưởng đậu hũ, xưởng đậu hũ xe vận tải chuyên chở hàng, gửi hàng đến huyện khác, xưởng đậu hũ thuộc về nhà họ Tiết trong huyện cũng ba bốn cái.
Hoa An nhà cô hàng năm đều tiền hoa hồng, tiền hoa hồng ở xưởng đậu hũ so với ở quán ăn còn nhiều hơn.
Cô hỏi Hoa An, nếu việc ở xưởng đậu hũ luôn , bên quán ăn cô thể tuyển khác.
Hoa An đồng ý, vẫn thích việc ở quán ăn nhà hơn, ở quán ăn tự do hơn.
Miêu Thải Ngọc quả thật thích việc ở quán ăn hơn, liền tùy tâm ý của .
Trình Tư Niệm: " đó, em với , cảm giác cũng ích lợi gì, ."
Miêu Thải Ngọc: "Hoa Khang là lời khuyên, chị nghĩ sẽ nhanh Hoa Khang thuyết phục thôi, mắng nữa.”
“Mắng vẫn mắng." Buổi tối Tư Niệm về phòng sẽ mắng.
Miêu Thải Ngọc và Trình Tư Niệm vài câu, Trình Tư Niệm rời , Miêu Thải Ngọc vẫn trong phòng ăn vặt, lâu Tiết Hoa An , trong tay cũng cầm hai hộp xà bông thơm.
“Tư Niệm cho em năm bánh xà bông thơm, cầm hai bánh nưa?”
“Hoa Khang cho , chia cho hai bánh...... Bảy bánh cũng dùng đến khi nào." Tiết Hoa An đem hai bánh xà phòng xếp lên năm bánh xà phòng còn .
Miêu Thải Ngọc: "Tặng hai bánh cho cha em, còn năm bánh, một bánh cho Bánh Bao Hoa, vợ chồng chúng mỗi hai bánh.”
"Cứ như ... dùng xà phòng thơm giặt quần áo quá lãng phí, xà phòng thơm và xà phòng bình thường thành phần giống , xà phòng thơm giặt quần áo sạch." Anh em trai cầm xà phòng thơm giặt quần áo, phản bác, nhưng quá nhiều, đành trở về phòng cùng Thải Ngọc .
"Giặt quần áo nhất định là lãng phí , cho dù thể giặt sạch quần áo, bảy bánh xà phòng cũng dùng một mùa đông, tắm rửa thì dùng lâu một chút."
Tiết Hoa An nhắc đến chuyện xà phòng nữa, hỏi Thải Ngọc đón Bánh Bao Hoa về .
Ngày mai quán ăn sẽ tiếp tục kinh doanh, kỳ nghỉ đông của Bánh Bao Hoa cũng kết thúc.
“Hỏi Bánh Bao Hoa xem ở trong thôn , hai chúng , phòng vẫn còn thể ở, thể để cho con bé ngủ.”
Hai vợ chồng ngoài tìm Bánh Bao Hoa, cô giáo đang dạy học, thấy cha đến, đành cho tan học bảo nghỉ ngơi, cô bé tìm cha chuyện.
Miêu Thải Ngọc hỏi con gái ở trong thôn , khi nào trở về trong thành phố thì theo thím Tư Niệm là .
Bánh Bao Hoa cũng do dự, ở trong thôn dạy học.
Bài tập nghỉ đông của con gái thành, Tiết Hoa An ngăn cản con gái ở trong thôn, cũng gì dặn dò con gái.
Con gái quyết , hai vợ chồng về nhà họ Tiết , đường về, tâm trạng Miêu Thải Ngọc : "Bánh Bao Hoa ở nhà, chúng ở nhà thể tự do tự tại ."
Nhà bọn họ hàng xóm.
“Em cũng thể quá tự do tự tại, ai Bánh Bao Hoa sẽ trở về lúc nào, vẫn nên chú ý một chút.”
“Được.”
Hai vợ chồng ngầm hiểu.
- Toàn văn kết thúc -