Đối với cảnh quan kỳ diệu của công ty cô cũng phát hiện.
Trong thời gian , ngoại trừ dàn xếp các sự vụ lớn nhỏ trong ngoài của công ty, thì phần lớn tâm tư của cô đều đặt ở Đặng Tiểu Quang và Cù Hải.
Đơn giản là mấy ngày hôm Đặng Tiểu Quang báo tin cho cô, rằng ông chủ Kiêu đồng ý gặp mặt bọn họ một chút.
Vậy mà đồng ý?
Có Vinh Nhị ở đó, mà Cù Hải còn thể chú ý tới, việc thật sự là ngoài dự liệu của Tần Man.
Cô tò mò Cù Hải trao đổi điều kiện gì để thuyết phục .
Kết quả.....
“Lúc ban đầu đàn em của ông chủ Kiêu xác thật là gặp chúng em, điều đại ca kiên trì gặp, liền xổm mấy ngày ở khách sạn mà ông chủ Kiêu ở, rốt cuộc đồng ý nhả .”
Lúc những lời của Đặng Tiểu Quang, Tần Man lập tức: “......”
Cách cũng thật đủ thô bạo đơn giản.
Có điều nếu đối phương đồng ý, thì cũng chỉ thể để bọn Cù Hải thử một .
Cô tiếp tục ở Cù thị, hàng ngày xử lý văn kiện cơ sở của công ty.
Mà mỗi ngày Đặng Tiểu Quang đều sẽ gọi điện thoại tới thông báo tin tức cho Tần Man.
Theo như lời , quá trình đàm phán của Cù Hải vô cùng thuận lợi, vấn đề gì.
Ông chủ Kiêu dường như cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nghe giọng điệu vui sướng của Đặng Tiểu Quang, cùng với kế hoạch trở về, Tần Man cảm giác ngoài ý .
Cô ngờ tới Cù Hải loại bản lĩnh .
Mê Truyện Dịch
“Anh Mãn, khả năng cuối tuần bọn em sẽ trở về. Lần đại ca vui vẻ, hẳn là sẽ mở tiệc chúc mừng một hồi.”
Đầu bên điện thoại ồn ào, nhưng vẫn thể cảm giác trong giọng của Đặng Tiểu Quang tràn đầy sự vui sướng.
Lúc Tần Man đang trong văn phòng thư ký, ngoài cửa sổ trời tối đen từ lâu.
Giọng của cô bình đạm, : “Vậy thì .”
“ , đại ca em hỏi một chút, công ty vấn đề gì ?” Đặng Tiểu Quang hỏi.
Tần Man xuống tài liệu trong tay , trả lời: “Không , đều bình thường.”
“Vậy là , đại ca .....”
Đặng Tiểu Quang còn dứt lời, trong bối cảnh ầm ĩ mơ hồ truyền đến một giọng .
Giọng quá xa, Tần Man rõ.
Chỉ Đặng Tiểu Quang với : “Thư ký của đang báo cáo công việc với thôi.” Sau đó liền nhỏ giọng với Tần Man một câu: “Anh Mãn, em nữa, em bên còn việc. Cúp máy trươc.”
Sau đó liền vội vàng cúp điện thoại, từ trong góc ngoài.
“Ông chủ Kiêu, ?” Hôm nay Đặng Tiểu Quang ăn mặc hình dạng, lời tràn đầy ý lấy lòng.
“ vệ sinh.” Người gọi là ông chủ Kiêu hình thon dài thẳng tắp ở nơi đó, tiếp đó châm một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, : “Phó Tổng giám đốc Đặng thật là bận rộn nha, trong thời gian ăn cơm cũng quên công việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-97-tai-nan-xe-co.html.]
“Đâu nha, chủ yếu là , một việc thư ký của giải quyết , chỉ thể vội vàng gọi điện thoại cho .” Đặng Tiểu Quang ha ha .
Ông chủ Kiêu xùy một tiếng, rút điếu thuốc , môi mỏng nhả khói: “Chút chuyện cũng , thư ký vẫn là đổi sớm .”
Thế nhưng Đặng Tiểu Quang theo bản năng cự tuyệt: “Không !”
Chờ khi xong, cảm thấy thái độ của lắm, chỉ thể vội vàng mỉm bổ cứu: “Thư ký Tần ngoại trừ ngẫu nhiên một chút, tổng thể mà vẫn .”
Cũng là sai câu nào, Đặng Tiểu Quang cảm giác sắc mặt của ông chủ chút vi diệu.
Cậu cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì ?”
Nhất thời ông chủ mới hồn, cắn điếu thuốc, thản nhiên : “Không gì, chỉ là nhớ tới một , cũng họ Tần.”
“A? Cậu cũng là thư ký của ông chủ Kiêu ?” Đặng Tiểu Quang tò mò hỏi han.
Khóe miệng ông chủ Kiêu nhếch lên, khẽ : “Cậu …. Hẳn là quá nguyện ý loại công việc khác sai bảo như thư ký .”
“ , mà ông chủ Kiêu quen , thể loại công việc như thư ký chứ.”
Đối với lời của Đặng Tiểu Quang, bên cạnh chỉ mỉm , trong mắt vài phần lười nhác nên lời.
Ngay đó, hai trở phòng bao một nữa.
Liền thấy Cù Hải đang đợi ở đó.
Vừa thấy Đặng Tiểu Quang cùng trở với ông chủ Kiêu , vẻ mặt càng thêm vui mừng hớn hở.
“ ông chủ Kiêu thích uống rượu, chọn một chai rượu đỏ tồi, đến lúc đó ông chủ Kiêu uống nhiều một chút.” Trong lời của Cù Hải chút đắc ý.
“Được.”
Sau một câu trả lời của ông chủ Kiêu, trong suốt bữa ăn cả ba đều chỉ uống rượu chứ ăn.
Thật giống như là rượu cần tiền mua.
Cù Hải và Đặng Tiểu Quang ngờ tới ông chủ Kiêu thể uống khá như .
Chỉ thể liều bồi quân từ uống đến tàn cuộc.
Mãi đến khi hai bọn họ đều đàn em siêu siêu vẹo vẹo đỡ trong xe.
Về phần ông chủ Kiêu thì trong xe của , theo phía bọn họ.
Sáng sớm.
Đêm mùa đông, gió lạnh vù vù thổi qua.
Trên đường còn nhiều và xe cộ.
Hai chiếc xe một một chạy đến ngã ba đường.
Lái xe đang chuẩn cho xe giữa đường.
Đột nhiên, một ánh đèn xe chói mắt từ trong góc nhoáng lên một cái, vụt qua.
“Phanh ----“ Một tiếng vang thật lớn.
Chiếc xe của Cù Hải và Đặng Tiểu Quang đ.â.m bay ngay tại chỗ.