Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 90:2 Cầu xin tha thứ(1)
Cập nhật lúc: 2025-08-22 05:03:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Man , “Đầu tiên, tìm một luật sư bảo lãnh cho Đặng tổng, sẽ giải quyết vấn đề cổ phiếu."
Cô , Đặng Tiểu Quang thể ở trong tù quá lâu, sẽ phát sinh những chuyện lường .
Cậu sẽ sợ.
"Được , hiểu , sẽ ngay!"
Trợ lý Mã tìm luật sư để Đặng Tiểu Quang tại ngoại theo chỉ dẫn của Tần Man.
Ban chiều, Đặng Tiểu Quang mệt mỏi một đêm thức trắng, xuất hiện bên ngoài nhà của Tần Man.
“Anh Man!”
Lúc , hổ như một kẻ đào ngũ.
Tần Man hờ hững liếc một cái, đó xuống sô pha.
Một lúc lâu , cô mới , “ chuyện !”
Câu giống như đang mở một chốt khóa Đặng Tiểu Quang. Cậu hồn , chạy tới bên cạnh Tần Man, lo lắng nắm lấy tay cô, "Anh Man, cứu em , giúp em!"
“Cậu bảo Xuyên Tử đến giúp !” Cô lạnh lùng rút tay về, mặt chẳng chút xúc cảm nào, thậm chí còn phần lạnh lùng xa cách.
Đặng Tiểu Quang trả lời trong tiềm thức, "Cậu bắt . Luật sư với em bắt tại chỗ, khả năng tại ngoại!"
À, điều nghĩa Xuyên Tử ý định cứu ?
Xuyên Tử lấy tự tin thể thoát khỏi sự sắp đặt của cô?
"Vậy thì thể huấn luyện một khác!”
Sự lạnh lùng đó, khiến Đặng tiểu Quang cảm thấy điều gì đó đúng. Cậu vội , "Không, , cần huấn luyện . Xuyên Tử là một tên khốn, còn cố tình khích bác em ly gián với . Anh Man, thật là…Xuyên Tử, chính là xúi giXuyên Tử, chính là xúi giục em mâu thuẫn với !”
Đặng Tiểu Quang cần suy nghĩ, đẩy hết tội trạng cho Xuyên Tử, biến bản thành một vô tội lừa dối.
Tần Man diễn kịch, khuôn mặt cô vẫn thế, đổi.
Đặng Tiểu Quang chồm hổm một lúc lâu nhưng cũng chẳng nhận bất kì phản ứng xót thương nào của Tần Man, nghĩ đến Huy Tử và Xuyên Tử bắt , tiếp theo cũng tới lượt .
Giờ chỉ thể dựa , là mặt.
Nói đến đây, nghiến răng nghiến lợim quỳ sọp xuống đất, rên rỉ cầu xin lòng thương xót, "Anh Man, hồi em ngu , là em hồ đồ, ma quỷ ám , em xin hãy cứu em!”
Tần Man sô pha, trịch thượng , ánh mắt lạnh tanh.
Ánh mắt như của một xa lạ khiến trái tim Đặng Tiểu Quang căng thẳng.
Cậu sợ.
Chương 91 Thừa dịp loạn mà giải quyết từng cái
“A Mãn…Anh Mãn…” Cậu dè dặt kêu Tần Man.
Tần Man nhúc nhích.
Cậu liền quỳ gối xuống đó.
Quỳ đến khi đầu gối chút đau, Đặng Tiểu Quang mới thật sự bắt đầu sợ hãi.
Dù bây giờ thể nương tựa, cũng chỉ mắt thôi.
“Anh Mãn..em cầu xin …em thật sự sai …em… đừng tức giận…”
Đặng Tiểu Quang sợ bản sẽ trở thành kế tiếp.
Cho dù tạm thời tha, nhưng thuyền là của Cù thị, là Phó Giám đốc, lý do gì để thoái thác, chắc chắn là cách nào yên mà thoát .
“Anh Mãn, em em khốn nạn, em nên lời Xuyên Tử , em…đầu óc em vấn đề … đừng tính toán với em, em…em…cầu xin tha cho em một …chỉ một , chỉ thôi… ?”
Nói xong vẫn cảm thấy đủ, liền tát mấy bạt tay.
“Bốp bốp bốp”
Tần Man tiếng tát vang lên thật trong trẻo, ánh mắt vẫn di chuyển.
Đặng Tiểu Quang còn cách nào khác, mặt đánh đến đau rát, nhưng vẫn nghĩ cách xin nào hơn.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Là Cù Hải điện tới.
Thấy cuộc điện thoại của đại ca, Đặng Tiểu Quang liền lập tức máy.
“Đại ca.”
Đầu dây bên nhanh truyền đến âm thanh nôn nóng của Cù Hải, “Tiểu Quang, rốt cuộc chuyện gì? Tại thuyền giữ ? Sao Huy Tử bắt trong đó ?”
Đặng Tiểu Quang run cầm cập, liền trả lời: “Đại ca, em cũng mới từ bên trong đấy , bây giờ em cũng đang điều tra.”
“Cậu nhất định điều tra rõ ràng cho ! Lần , chúng thể vu oan! Nghe rõ !”
“Nghe… …”
Tắt điện thoại, Đặng Tiểu Quang về phía Tần Man đang .
Một nữa quỳ xuống, hết lời cầu xin: “Anh Mãn, chuyện thật sự vô cùng khẩn cấp, nếu , em chắc chắn sẽ vu oan, dù cũng đành lòng em như mà? Em cầu xin …em thật sự cầu xin …”
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, cuối cùng Tần Man lạnh lùng mở miệng, “Cậu điều tra cho rõ chuyện , đó xem xem bên Vinh Nhị phản ứng thế nào.”
Đặng Tiểu Quang sửng sốt, đó mới hồn trở ,: “A a a, , em ngay, em ngay.”
Cậu chẳng quan tâm đến đầu gối đau, lảo đảo chạy ngoài.
Đợi tra xong chuyện cũng là bốn năm giờ chiều.
Cậu vẫn là bộ quần áo đó, râu ria lởm chởm, đầu tóc giống như ổ gà, vội vội vàng vàng , đem từng chuyện từng chuyện điều tra cho Tần Man.
Tin tức về Cù thị cô nhiều , ngược bên phía Vinh Nhị gây bất ngờ cho cô.
Cô nghĩ tới, lúc bên phía Vinh Nhị bốc dỡ đống hàng, mà một nhóm khác thừa dịp hỗn loạn mang !
Nói cách khác, bên cảnh sát chỉ tóm đống hàng khác của Cù thị và của Cù thị.
Còn về phía Vinh Nhị một chút chuyện cũng dính dáng.
Rất rõ ràng, bên Vinh Nhị là chuẩn mà đến.
mà, điện thoại thông báo rõ tàng là cô báo, bên Vinh Nhị mà chuẩn chứ?
Trừ phi…
Vốn dĩ lúc bắt đầu bọn họ khó dự tính khác, chỉ là cảnh sát xuất hiện khiến bọn họ đổi kế hoạch, đem hàng mang .
Tần Man khỏi chút tò mò, rốt cuộc ban đầu bọn họ định gì ở đó?
Đang suy nghĩ, liền thấy tiếng Đặng Tiểu Quang ghé bên cạnh , thấp giọng kêu một tiếng, “Anh Mãn?”
Tần Man liền lấy tinh thần, vẻ mặt lạnh nhạt, “Cái gì?”
“Em…em hỏi, cảm thấy chúng nên thế nào?” Đặng Tiểu Quang sợ bản cẩn thận Tần Man vui, chỉ thể bất an hỏi.
Tần Man nghĩ cũng cần nghĩ, liền thẳng: “Đem bộ chuyện đẩy cho Huy Tử, vốn dĩ Huy Tử với đối địch , thừa cơ hội giải quyết , càng .”
Đặng Tiểu Quang sửng sốt, “ mà, đại ca đồng ý ?”
Tần Man chắc chắn, “Không đồng ý cũng đồng ý, trừ phi ông vì Huy Tử mà vứt bỏ cả Cù thị.”
Lúc lẽ Huy Tử quan trọng đối với Cù Hải, nhưng đó là bởi vì khi đó ông chỉ thể dựa Huy Tử.
bây giờ thì khác, ông Đặng Tiểu Quang , tự nhiên sự ỷ đối với Huy Tử sẽ từ từ giảm xuống.
Huống hồ, ông hiện tại mới nếm lợi lộc.
Nếu vì một thủ hạ mà hủy bản và cả Cù thị, chắc chắn sẽ .
Mà Đặng Tiểu Quang chút mảy may chắc chắn, chỉ cảm thấy giữa Huy và đại ca từng giao tình sinh tử, dễ dàng mấy câu của khác là thể thuyết phục.
Vì thế, nhỏ giọng với Tần Man: “Anh Mãn, em chắc chắn chuyện , là với em ?”
Tần Man suy nghĩ, liền đồng ý. “Được.”
Kết quả là hai trực tiếp thẳng đến công ty.
Đi phòng việc của Chủ tịch.
Nhìn thấy Cù Hải đang ở đó, đang điện thoại với vẻ mặt bất an.
Ông thấy Đặng Tiểu Quang cửa, lập tức buông điện thoại xuống, hỏi: “Thế nào, chuyện đó nghĩ cách giải quyết ? Chừng nào Huy Tử mới thể ngoài?”
“Chuyện …” Đặng Tiểu Quang chút khó xử, đó thấy Tần Man phía , mới cắn răng : “Thật em cảm thấy, bây giờ chuyện như , chi bằng chúng đem chuyện đẩy cho Huy là .”
Cù Hải ngẩn , tiếp theo vẻ mặt đột nhiên biến đổi, “Cậu cái gì! Cậu nữa cho !”
Chương 92 Anh Mãn tay, tất cả đều OK!
Tim Đặng Tiểu Quang nhất thời đập mạnh.
“Đại ca…em…”
Cù Hải “ầm” một tiếng, đánh cái bàn, tức giận : “Huy Tử là em của ! Bây giờ cách nào cứu thì thôi , còn kêu đẩy hết chuyện cho ?! Cậu em như thế đấy hả?!”
Đặng Tiểu Quang thấy bộ dáng của Cù Hải như , trong lòng khỏi chút run rẩy.
Thật cảm thấy chuyện là thể nào.
nghĩ tới đây là chuyện Mãn phân phó, cùng với cái mạng nhỏ của , cuối cùng vẫn bất chấp khó khăn, áp lực theo những lời Tần Man chỉ dẫn: “Đại ca, chuyện cách nào , Huy bắt tại trận, thể nhân chứng vật chứng đủ, căn bản cách cứu . Nếu như bây giờ đem bộ chuyện đẩy cho Huy, Cù thị chúng cũng tong đó.”
Sau đó lấy tài liệu mà Tần Man sớm chuẩn sẵn, đưa cho Cù Hải.
“Đây là báo cáo về cổ phiếu của chúng từ lúc lúc bắt đầu đến kết thúc ngày hôm nay. Đại ca , thật sự là còn cách nào nữa.”
Cù Hải cúi đầu con báo cáo, trong lòng đau đớn, gương mặt càng trở nên tái nhợt.
Chuyện mới xảy mới một ngày thôi mà, giá cổ phiếu của Cù thị tụt dốc như thế ?
Nếu còn tiếp tục như , đoán chừng tới một tuần, Cù thị thể sụp đổ mất.
Cù Hải lúc nãy mới từ chối thẳng thừng, lúc chút do dự quyết định.
ông vẫn như lúc đầu.
Tần Man đằng Đặng Tiểu Quang thấy hết tất cả, đó đúng lúc nhắc nhở một câu: “Đại ca, Huy chắc chắn . Ông đừng quên, là một tội phạm trốn trại.”
Một câu , khiến vẻ mặt Cù Hải đột nhiên cứng đờ.
Ông khỏi nhớ Huy Tử từng cảnh sát bắt một .
, Huy Tử là từ trong ngục giam chạy ngoài mà.
Cho nên bất luận thể rửa oan thì thật sự cách nào ngoài .
Sau khi trong đầu của Cù Hải nghĩ tới ý nghĩ , tất cả dường như quyết định.
Dù Huy Tử cũng mà Cù thị thể sụp đổ…
Chẳng qua mới từ chối vài giây, Cù Hải khó khăn đưa quyết định, “Được thôi, chuyện cho tới nước thì cũng đành với Huy Tử thôi.” Tiếp theo, lời ông xoay chuyển nhanh: “ mà, nhất định cho công ty định, thể xuất hiện vấn đề như vầy nữa, rõ ! mong ngày mai giá cổ phiếu tiếp tục giảm!”
“Yên tâm đại ca. Chỉ cần đại ca đồng ý chuyện của Huy, những chuyện khác em nhất định sẽ xử lý thật .”
Đặng Tiểu Quang ở đó, liên tục gật đầu bảo đảm.
Nhìn qua trông vẻ tự tin.
đợi đến khi cửa, cả đều dựa tường, còn là bộ dạng quả quyết như lúc nãy.
Trong lòng ngừng sợ hãi bộ dạng mới nãy của đại ca.
Thiếu chút nữa hù c.h.ế.t .
Cũng , lúc còn Mãn giúp đỡ.
mà thật sự ngờ, Mãn chỉ một câu khiến đại ca quyết định nhanh như .
Quả nhiên, Mãn đúng là Mãn!
“Anh Mãn, tiếp theo chúng gì đây?” Đặng Tiểu Quang hỏi.
Tần Man lấy xấp tài liệu từ trong túi đưa cho Đặng Tiểu Quang, “Cậu đem tài liệu đưa đến đồn cảnh sát.”
Tài liệu?
“Tài liệu gì ?”
Đặng Tiểu Quang tò mò, thuận tay mở xấp tài liệu liền thấy mấy chữ rõ ràng mặt “Biên bản báo mất đồ”.
Báo mất đồ?
Không việc gì báo mất đồ?
Đặng Tiểu Quang khó hiểu xuống.
Kết quả phát hiện …
“Báo mất thuyền?” Đặng Tiểu Quang kinh ngạc chữ giấy.
Tần Man ừ một tiếng, “Biết các xuất hàng, để đề phòng nên đó cử đến đồn cảnh sát chuẩn văn án, rõ ràng con thuyền nặc dạnh mất tích. Cho nên, thể lấy cớ mất tích, Huy Tử lấy trộm con thuyền, như , Cù thị cũng ít tổn hại.”
Sau khi Tần Man giải thích, vẻ mặt Đặng Tiểu Quang từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng bội phục ngớt, “ ! Anh Mãn, não của phát triển ? Anh… cũng quá lợi hại đó! Sao thể nghĩ cách chứ!”
Vốn là ngay từ đầu còn nghĩ Mãn tính đẩy hết chuyện cho Huy, tác dụng gì chứ?
Dù cũng nhân chứng vật chứng, vả thuyền cũng là của Cù thị bọn họ.
Hoàn cách nào thoát .
Ai thể nghĩ, Mãn thể tài giỏi, báo mất tích một ngày.
Nếu như , theo lời Mãn thì Huy là trộm thuyền của Cù thị bọn họ.
Như thì cái gọi là s.ú.n.g ống đạn dược vận chuyển liên quan gì đến Cù thị .
Ha ha ha!
Quả thực là kỳ diệu mà!
Đặng Tiểu Quang thấy tờ báo mất trong tay, vui mừng như gặp cha .
Cậu nghĩ Mãn tự tay, trong nháy mắt đem thế cục chuyển nguy thành an.
Tần Man ở bên cạnh thấy bộ dạng ngây ngô của , thờ ơ : “Bây giờ tới đồn cảnh sát tự rõ, đó sáng sớm ngày mai để trợ lý Mã mở họp báo, rõ ràng tình hình hiện tại, lúc mới định giá cổ phiếu.”
Lúc Đặng Tiểu Quang cảm thấy mối nguy của bản loại bỏ, vội vàng gật ngừng ngừng, “Được , em lập tức tiền, em lập tức liền!”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy .
Chương 93 Lại chụp hụt
“Cậu cái gì?!”
Lúc đang ở văn phòng của Vinh Phi, Vinh Phi vốn đang định cùng những khác uống rượu chúc mừng thì chuyện thủ hạ báo cáo, thiếu chút nữa khống chế mà đập bể bình rượu.
Tên thủ hạ đó sợ ảnh hưởng, nhưng dám trả lời, chỉ thể cẩn thận dè dặt lặp nữa: “Cù…Cù thị ngay từ đầu báo mất đồ, nên bên cảnh sát cho rằng…Cù thị liên quan tới chuyện , hôm nay giá cổ phiếu của Cù thị tăng .”
Báo mất?
Vinh Phi đó, giận dữ chối bỏ, “Không thể nào! Bên cảnh sát là chúng báo, bọn họ thể mà báo mất ?!”
Trong thời gian hầu như chuyện của Cù Hải đều thuận buồm xuôi gió.
Giống như thần giúp đỡ , từng bước từng bước lên cao.
Vinh Phi thì liên tục gánh xui xẻo Cù Hải, cho nên mới nghĩ tới tìm chút chuyện đẩy Cù Hải ngã xuống.
Cho nên, nghĩ tới mượn cớ đống hàng hóa khiến cho Cù thị cảnh sát điều tra.
Thậm chí còn đặc biệt tìm một mua khác, cố ý chọn lựa thời điểm giống .
Cứ như , bọn họ thể thừa dịp hỗn loạn mà đem hàng của rời , thuận tiện để một đống hàng lớn đủ để cho Cù thị khó mà giải thích.
ai , bọn họ ở đây chuẩn thứ, chờ cảnh sát và Cù thị dây dưa ngừng với , đợi giá cổ phiếu của Cù thị giảm mạnh, đợi Cù Hải từng bước kề cận bờ vực sụp đổ, nhưng ai ngờ kết quả như .
Chiếc thuyền báo mất?
Đây là gặp ma !
Không, lẽ là lúc bắt đầu vận chuyển đống hàng đó, Vinh Phi bọn họ gặp ma !
Bố trí một cái bẫy thêm một cái khác nhưng cuối cùng bên phía Cù thị vẫn “gặp chiêu phá chiêu”, bình yên vô sự thì đằng còn cho tổn thất ít.
Điều khiến cho thật phẫn nộ!
Đang lúc Vinh Nhị định phái điều tra thì từ trong những tên thủ hạ, một đàn ông khác bình tĩnh bước tới.
Anh kề sát bên Vinh Nhị, chớp mắt tới bên ghế sofa, vô cùng cung kính xuống, cầm ly rượu, đàn ông : “Ông chủ, chúng mới tin tức , hôm đó trừ chúng báo tin thì còn một cuộc gọi khác.”
Người đàn ông mặc Âu phụ vặn, gương mặt góc cạnh rõ ràng che mất bởi bức màn trong bóng tối.
Điệu bộ tùy ý nhưng vô cùng thần bí.
Chỉ thấy nâng ly rượu đỏ trong tay uống một ngụm, nước rượu đỏ sáng bóng nổi bật lên nụ vô cùng tàn nhẫn khóe môi của , “A? Thì Cù thị vẻ đang lục đục nội bộ đây.”
Thanh âm trầm lạnh, hề vẻ tức giận.
Ngược khi Vinh Phi xong câu đó, trong nháy mắt hiểu, lúc đạp một cước về phía sofa, “Chết tiệt, chụp hụt!”
Anh còn nghĩ rằng sẽ nên chút gì đó.
Kết quả là tự cho thông minh, cuối cùng đống hàng lớn đó cũng khổ Cù thị!
Ngược chính còn lỗ.
Vinh Phi cực kỳ tức giận, trực tiếp lấy chai rượu uống ngụm, ý đè nén lửa giận trong lòng.
Người đàn ông bất động, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu đỏ trong tay, thật thâm ý, “Cái gọi là Đặng Tiểu Quang thật lợi hại, tay một cái liền giải quyết tâm phúc bên cạnh Cù Hải, vững vàng khống chế Cù thị, thăng chức một cách dễ dàng.”
Thật những thủ đoạn quá lợi hại.
So với Dư thị mang tiếng oan và gia sản tham ô mà , chỉ thể xem như là tinh vi.
Bất quá thể cho Cù Hải trong thời gian ngắn liền vứt bỏ tâm phúc từng cùng sinh cùng tử với , đủ để chứng minh, thủ đoạn của Đặng Tiểu Quang cao, còn giỏi về việc đánh tư tưởng khác.
Người đó vốn là chuẩn sẵn tất cả, bố trí một kết cục như .
Thật là tò mò, như tại ở bên cạnh Cù Hải?
Chẳng lẽ cách nghĩ của giống ?
Nghĩ nghĩ, mở miệng : “Không kêu mau chóng giải quyết ?”
Không nhắc chuyện thì thôi, hễ nhắc Vinh Phi bực , “Lần phái giải quyết , tiếc là tên nhóc đó mạng lớn, cứu kịp, chết.”
“Nên cũng động thủ nữa?”
Vinh Phi gãi đầu, chút bất lực, “ tìm cơ hội tay, khi tai nạn xe đó thì tên nhóc đó khôn ngoan nhiều, chỉ đường lớn, vả còn cùng mấy chiếc xe nữa.”
Anh mới xong câu đó, phút chốc trong phòng im bặt.
Trong lòng Vinh Phi chút lo lắng, sợ đối phương tức giận.
đó vang lên, “Xem , Cù Hải thật sự tìm thủ hạ .”
Vinh Phi âm thầm thở phảo nhẹ nhõm, hỏi: “Vậy tiếp theo chúng nên thế nào?”
“Cậu thế nào?”
Đối phương lười nhát hỏi , Vinh Phi từ ghế sofa vọt lên, tức giận, “ đương nhiên g.i.ế.c c.h.ế.t ông ! Ông hại gánh khoản lỗ lớn như , thể bỏ qua cho ông !”
Anh thề như đinh đóng cột.
Đáng tiếc đàn ông ở đó chỉ đáp một câu, “Uhm, .”
Vinh Phi khỏi sửng sốt, chỉ thôi?
Cái mà là trả lời ?
đợi mở miệng, đàn ông trong bóng ngậm điểu thuốc miệng, bật lửa “lạch cạch”, làn khói tỏa mờ ảo, hít sâu một , : “Vậy đống hàng đó, đem . Thời gian đừng gây xích mích với Cù thị nữa, chơi đùa lớn như , ở thể .”
“ mà…”
Vinh Phi vẫn còn phục.
thấy con ngươi trầm tối như mực đối phương, tự giác mà im bặt.
“ gì, kiên nhẫn một chút, sang năm sẽ mặt, tới lúc đó sẽ giải quyết ông .”
Vòng khói lượn lờ cho bộ dáng của đàn ông mờ nhạt cùng với ánh mắt nguy hiểm đó.
“Để cho ông yên một năm cuối .”
Chương 94 Ăn Tết trong ký ức
Có câu .
Trong suốt tết âm lịch, Vinh Phi thật sự an phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-902-cau-xin-tha-thu1.html.]
mà bên Đặng Tiểu Quang ăn tết như ý nguyện.
Bởi vì, cho dù sóng gió của Cù thị kết thúc nhưng hai Huy Tử và Xuyên Tử vẫn còn bắt ở đồn cảnh sát.
Cù Hải lo lắng Huy Tử và Xuyên Tử ở trong đấy sẽ những thứ nên , nếu như quyết định vứt bỏ, ông cũng dứt khoát hạ quyết tâm, để Đặng Tiểu Quang phái trong đó để giải quyết hết bọn họ.
lúc Tần Man âm thầm gọi cho Hạ Thường Lương để ông chú ý một chút, miễn là thật sự c.h.ế.t ở trong ngục giam.
“Lúc đầu hứa sẽ đưa về, bây giờ . Còn về là do các .” Tần Man ban công, cảnh trời tối đen ngoài cửa sổ, bình tĩnh trả lời.
Hạ Thường Lương ở đầu dây bên ừ một tiếng, “ , đến lúc đó sẽ bên đó chú ý một chút. , bây giờ ở Cù thị thế nào ?”
Tần Man mặt chút đổi trả lời: “Rất . Tình hình cơ bản của Cù thị nắm rõ bộ.”
“Vậy thì , hi vọng sẽ nhanh chóng nắm điểm yếu của bọn họ.”
“ .”
Hiện tại Cù thị đang chiếm đoạt Dư thị, khu Nội quỷ cũng nổi lên biến cố nhỏ.
Muốn chạm điểm yếu của Cù Hải vẫn còn chút cách nhưng cánh cửa ganh đua thì ông bước .
Khoảng cách cô gặp Trang Dã, ngày mà cô giải quyết đám phía thì còn xa .
“ sẽ mau chóng thăng chức.” Tần Man .
Không hiểu ý đồ trong câu của Tần Man, Hạ Thường Lương với cô: “Ừ, tự cẩn thận.”
“ sẽ cẩn thận.”
Sau mấy câu ngắn gọn, Tần Man liền cúp điện thoại.
Thực , nếu Hạ Thường Lương tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện lúc Tần Man báo cáo với ông , lời cứng nhắc và nội dung báo cáo đơn giản, thái độ mang theo một chút xa cách và kiên nhẫn.
Từ lâu còn là thái độ chằm chằm Cố Kiêu Nam như lúc đầu nữa.
Tần Man cứ như ở ban công, ở lầu thỉnh thoảng truyền tới tiếng trẻ con vui đùa.
Sau đó…
“Ầm…”
Bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền tới từng tiếng âm thanh.
Khiến tinh thần Tần Man đột nhiên chấn động, theo bản năng đưa tay về phía bên hông.
tiếp đó là những vệt sáng như băng bay lên bầu trời.
Màn đêm tối đen như mực như nổ tung, hình thành những mảng ánh sáng lớn rực rỡ.
Tần Man ở trong khu quỷ và quân đội quen với mấy cảnh đạn bay như pháo nên sớm quên cái loại pháo hoa như .
Vẻ mặt cô lúc mới buông lỏng xuống một chút.
Trong con ngươi ánh lên ánh sáng rực rỡ của pháo hoa ngoài cửa sổ.
Dần dần, tinh thần chút mơ màng bay bổng.
Đã bao nhiêu năm cô chứng kiến cảnh nhỉ?
Hình như… lâu .
Lâu đến mức…trong ký ức của cô dường như còn nữa.
Chỉ là những hình dáng mơ mơ hồ hồ.
Hình như năm cô còn bước đôi chân mũm mĩm, đường lộ chênh vênh, chỉ thể lảo đảo bước từ cửa nhà , Tần Khang mặc bộ quân phục từ trong xe bước xuống, cầm theo một chùm pháo hoa lớn.
Ngày đó cô vui.
Bởi vì nửa năm về nhà cuối cùng cũng trở về , hơn nữa ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên kể từ lúc sinh đến nay, đồng thời Tần Khang còn cho cô xem pháo hoa .
Đoán chừng đó là một trong những niềm vui hiếm trong cuộc đời của cô.
Lúc đó cô cưỡi cổ Tần Khang, chạy vòng quanh bãi cỏ nhiều vòng.
Một vòng…
Rồi một vòng…
Tiếng khanh khách xa xăm mà mơ hồ.
Từ từ, tiếng pháo hoa vang lên càng ngày càng nhiều bên ngoài cửa sổ.
Ánh lửa sáng rực trong màn đêm thật vang dội.
Sau đó cô tiếng lớn trẻ nhỏ chúc mừng vang lên bên ngoài cửa sổ.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới nhé!”
Thì là năm mới.
Nếu như vì tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc đó nổ lên thì cô quên hôm nay là đêm giao thừa .
Hình như từ lúc rời khỏi quân đội thì còn khái niêm ăn tết nữa.
Lúc , cô ban công, pháo hoa ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào phía lầu.
Một cánh cửa sổ, như ngăn cách hai thế giới.
Bên trong cô như đang thưởng thức buổi tiệc cô độc im ắng.
Bên ngoài là những trùng trùng những tòa nhà, những ánh đèn màu cam chiếu sáng cũng là lúc cả nhà đoàn tụ.
Bọn họ quây quần ăn uống cùng thật ấm cúng, xem những tiểu phẩm hài hước ti vi, cả nhà cùng , cùng náo nhiệt.
Không ở đó bao lâu.
Cũng pháo hoa đốt bao lâu.
Mãi cho đến yên tĩnh như lúc đầu, cô mới xoay về phòng, hiếm nấu cho một bát mỳ.
Tay nghề của cô thật tồi.
Ở trong quân đội nhiều năm như , lúc ăn tết đám binh lính bọn họ đều sẽ đến nhà bếp để giúp đỡ bánh chẻo, nấu ăn cho nên cô học ít.
Chỉ là rời quân đội cô cũng nấu ăn nữa.
Vì thành lập khu quỷ, cô kiếm nhiều tiền, nhiều tới mức cho dù cô tùy tiện tiêu xài hoang phí cũng dùng hết.
Cô cần tự nấu ăn.
Chỉ cần dặn dò một tiếng, sẽ những đầu bếp cao cấp nhất nấu cho cô những món ăn ngon nhất thế giới .
bây giờ, cô thể nấu cho một bát mì.
Không vì cảm giác ăn tết mà chỉ vì lúc thể mua đồ ăn bên ngoài cũng nhà hàng nào mở cửa.
Nếu tự nấu ăn chắc cô sẽ đói c.h.ế.t mất.
Chương 95 Người gọi là ông chủ Kiêu
Cả kỳ nghỉ tết Tần Man chỉ ở trong phòng.
Cũng ngủ nướng, cũng ngoài dạo, mà mỗi ngày chỉ chuẩn công việc ở công ty.
Ngoài mặt Cù thị vẫn là một công ty chế tạo thuyền.
Hơn nữa từ khi chiếm đoạt Dư thị, những chuyện buôn bán qua đó càng thường xuyên hơn.
Dù cô cũng là trụ cột, ăn tết cũng gì khác biệt, dứt khoát đem những chuyện đó chuẩn cho , để tránh khi khai xuân công việc xử lý kịp.
Kết quả là, mười ngày nghỉ tết của cô chỉ là công việc.
Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, cô mang những báo cáo chuẩn sẵn đến công ty.
Khởi công ngày đầu tiên, cô cũng nhận bao lì xì.
Nghe là do Đặng Tiểu Quang dặn dò.
Mỗi đều .
Chỉ là, bao lì xì của cô vẫn đặc biệt dày hơn.
Hơn nữa khi mở còn lệnh điều động kèm theo.
Nội dung đó ghi rằng Tần Man bổ sung ghế trống của Xuyên Tử, trở thành Phó Giám đốc của Cù thị.
mà thông báo còn truyền nội bộ Cù thị Tần Man cản .
Bây giờ cô cần chức vị nổi bật như .
Dù thì ẩn ở phía càng tiện cho cô việc.
Đặng Tiểu Quang , cho rằng Tần Man , còn ở đó tức giận.
Vì biểu đạt sự thành tâm thành ý của , còn lệnh tăng lương cho Tần Man.
Bộ phận nhân sự thấy mức tăng lương ai nấy đều há hốc mồm, lương cao như hình như ngang hàng với vị trí Phó tổng giám đốc của Đặng Tiểu Quang .
Vì thế, Trưởng bộ phận nhân sự thể hết đến khác điện thoại xác nhận với Đặng Tiểu Quang.
Cuối cùng câu khẳng định của Đặng Tiểu Quang, mới run rấy thêm lương của Tần Man vài con 0.
Cuối cùng tin tức truyền từ bộ phận nhân sự, bộ phận tài vụ và cuối cùng là thẳng đến phòng thư ký.
Hình như ai cũng chuyện lương của thư ký Tần ở phòng thư ký ngang bằng với Phó tổng giám đốc Đặng.
“Đây là tình huống gì ? Khoảng thời gian là Phó tổng giám đốc Đặng lúc nào cũng chèn ép thư ký Tần ?”
“ đó, mới qua một năm thôi mà, đổi như ?”
An Toa Toa phỏng đoán từ đám đó cũng len lén về tin tức , “ , hình như tết giá cổ phiếu công ty d.a.o động, còn chuyện vận chuyển phi pháp là do thư ký Tần tự xử lý đó.”
Lời , đám liền hiểu .
Thì là như .
Chẳng trách.
Thư ký Tần là công thần .
“ cảm thấy thư ký Tần lợi hại .” Một trong những nữ thư ký nhẹ nhàng hỏi.
Lời tức khắc phụ họa theo.
An Toa Toa càng nhiều chuyện: “Đâu chỉ lợi hại, sáng hôm nay còn thấy Phó tổng giám đốc Đặng tự tay ấn thang máy cho thư ký Tần.” Tiếp theo âm thanh của cô trầm thấp hơn, “Nói thật, ngược cảm thấy thư ký Tần giống như kiểu tổng giám đốc độc tài .”
“Còn tổng giám đốc độc tài, An Toa Toa, cô tiểu thuyết nhiều quá .”
“Thật mà! Cô thấy , khí thế của thư ký Tần, Phó tổng giám đốc Đặng bì , giống như sai vặt .”
An Toa Toa dứt lời, Tần Man từ trong phòng bước .
Đám thấy liền đồng loạt ngậm miệng, trở về vị trí của .
Tần Man xung quanh một vòng, thấy bộ dạng giả vờ bận bịu của bọn họ, giọng điệu chút gợn sóng dặn dò một câu, “ đến phòng Chủ tịch, nếu tìm thì họ chờ ở ngoài.”
Đám nữ thư ký lập tức lời.
Sau đó, chờ Tần Man rời khỏi văn phòng, đám tiếp tục ồn ào.
Đặc biệt là An Toa Toa.
“Nhìn kìa, giống tổng giám đốc ! cảm thấy thư ký Tần cách tổng giám đốc chỉ bằng một bộ âu phục thôi!”
Mấy khác cô cũng nghiêm túc đánh giá, “Nghe cô , đúng là chút cảm giác đó.”
“Còn thể !”
…
Tùy đám thì thầm thảo luận, Tần Man liền như tới phòng Cù Hải.
Thật Cù Hải giống như Đặng Tiểu Quang, cũng thường xuất hiện trong tòa nhà .
Bởi vì mấy việc bên ngoài của công ty cơ bản giao cho khác , bản thì ngầm để ý chuyện vận chuyển hàng hóa.
Hôm nay đột nhiên mặt ở văn phòng.
Hơn nữa Đặng Tiểu Quang còn gọi lên, tất nhiên là chuyện quan trọng gì xảy .
Cô thẳng tới phòng việc của chủ tịch, gõ cửa.
Đợi đến khi bên trong truyền tiếng “Mời ”, cô mới đẩy cửa bước , đó cung kính kêu một tiếng, “Chủ tịch, Phó tổng giám đốc Đặng.”
“Có chuyện gì?” Cù Hải nhíu mày Tần Man, hỏi.
Lúc Đặng Tiểu Quang chen : “Là em gọi A Mãn tới. Sóng gió , A Mãn tốn ít công sức, thêm chúng hiện tại đang thiếu , em tin tưởng cũng chỉ thôi.”
Bây giờ đây ý tứ nịnh hót của Đặng Tiểu Quang thật rõ ràng.
Rõ ràng là dốc lực bù đắp.
May mà chuyện Huy Tử lúc Tần Man mặt nên lúc đẩy như cũng quá đột ngột.
Quả nhiên, Cù Hải nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Vậy qua một bên .”
Có thêm Tần Man gia nhập, Cù Hải mới chính thức : “Hôm nay gọi qua đây, chủ yếu là vì nhận tin tức, gần đây một thương gia cung cấp vũ khí tìm hợp tác lâu dài. Nghe bên Vinh Nhị đang chuẩn cùng đó bàn bạc, chúng cũng thử xem, chừng thể giành .”
Trải qua mấy sóng gió , Đặng Tiểu Quang cẩn thận hỏi: “Người thể tin ?”
Cù Hải trầm ngâm vài giây, “Có thể thu hút Vinh Nhị, cảm thấy hẳn là tệ. Nghe thần bí, hơn nữa thế lực vô cùng hùng hậu.”
“Người đó tên là gì?”
“Tên thì , chỉ gọi là ông chủ Kiêu.”
Ba chữ cuối cùng , Tần Man nhất thời chau mày.
Chương 96 Ở vị trí cao trong công ty
Không lo nhiều .
Chữ Kiêu đó, giống như cơ quan kích động Tần Man.
Trong đầu tự giác mà nghĩ tới nửa đêm hôm đó, hình bóng mờ ảo nhưng quen thuộc trong xe của Vinh Nhị.
Chẳng lẽ đúng là…
Không, thể nào.
Tần Man vô thức phủ nhận.
Cù Hải mới , Vinh Nhị cũng đang chuẩn bàn bạc.
Mà trong xe Vinh Nhị ngày đó rõ ràng là em.
Hơn nữa thế lực đối phương hùng hậu…
Trong đầu cô, mất tích hơn nửa năm khả năng khỏe mạnh trở về, cũng khả năng thể đạt cái gọi là thế lực hùng hậu.
Cái rõ ràng hợp lý.
Hay là, khả năng cô chỉ là đang quá nhạy cảm thôi?
Tần Man rũ đôi mắt, đắm chìm trong suy nghĩ của .
Bên tai là tiếng của Cù Hải vẫn tiếp tục như cũ, “Nghe vị ông chủ Kiêu việc bản lĩnh, hơn nữa tay hợp tác lâu dài, ngoài Vinh Nhị còn mấy chỗ khác cũng tham gia , sức cạnh tranh của chúng lớn đó.”
Đặng Tiểu Quang bên cạnh lúc mới đầu, Tần Man, hỏi: “A Mãn, cách gì ?”
Dòng suy nghĩ của Tần Man cắt ngang, tạm thời áp chế những chuyện của bản xuống, nhàn nhạt hỏi: “Với thế lực của Cù thị hiện tại, thử xem, thể đấy.”
Đặng Tiểu Quang xong, ngay tức khắc chút do dự gật đầu. “Vậy chúng thử xem.”
Ông chủ Cù Hải đặt cả tâm trí của lên vị ông chủ Kiêu , ngay từ đầu hề cảm thấy thái độ kỳ lạ giữa Đặng Tiểu Quang và Tần Man.
Bây giờ thấy Đặng Tiểu Quang như , liền phân phó: “Đến lúc đó, Tiểu Quang, theo , A Mãn ở chủ trì những việc thường ngày của công ty.”
“Không cùng ?” Đặng Tiểu Quang sửng sốt, chỉ chỉ Tần Man và , hỏi.
Cù Hải xua tay, “Công ty cần coi sóc, gần đây A Mãn ở công ty việc tệ, thì ở là nhất .”
“ mà…”
Đặng Tiểu Quang cau mày, Cù Hải tuy đồng ý cho cô ở đây nhưng trong lòng ít nhiều đối với vẫn trọng dụng .
Đặc biệt chuyện lớn như , nhất định là cực kỳ tin tưởng mới thể yên tâm.
Lần nếu như cô chỉ vì cái lợi mắt, ngược là mất nhiều hơn .
Hơn nữa…
Cô hề cho rằng, Cù Hải thể dễ dàng nắm cơ hội .
Vinh Nhị tâm tư phức tạp, lúc tay là bẫy chết, khi vận chuyển hàng báo cáo cũng bất ngờ đem hàng rời , cái gì cũng liên quan tới.
Mê Truyện Dịch
Cù Hải so với , quả thực là gặp sư phụ.
Không khả năng qua mặt .
Cho nên , Cù Hải căn bản là vui mừng vô ích .
Cù Hải đó, trong lòng Tần Man nghĩ cách gì, ông thấy thái độ lùi bước của Tần Man, khỏi ừ một tiếng, đó dứt khoát với Đặng Tiểu Quang: “Vậy Tiểu Quang, chuẩn , qua vài ngày nữa chúng sẽ qua đó.”
Trong lòng Đặng Tiểu Quang căng thẳng, ngoài mặt , miễn cưỡng đáp , “Vâng…”
Sau đó Cù Hải dặn dò một vài câu đơn giản với Đặng Tiểu Quang kêu cùng Tần Man ngoài.
Cho đến lúc khỏi văn phòng, khuôn mặt bình tĩnh Đặng Tiểu Quang liền biến mất.
Cậu mặt Tần Man, âm thanh trầm thấp lộ rõ sự nôn nóng và bất an, “Anh Mãn, đùa với em hả? Em với đại ca ích gì chứ, cái gì em cũng hiểu, ngộ nhỡ xảy vấn đề gì, chắc chắn sẽ lộ đó.”
Cảm xúc lúc của so với lúc nãy càng thêm lo lắng.
Tần Man đương nhiên vì bất an.
Phải rằng, trong thời gian Đặng Tiểu Quang thể lo ngại gì mặt Cù Hải, đơn giản là bởi phía cô bày mưu tính kế.
Sau công ty định, mới nhẹ nhõm một chút.
gặp chuyện một , hiểu rằng chỗ dựa của chính là do quyết định.
Cho nên hiện giờ tách , mới hoảng như .
“Chỉ là bàn bạc thôi mà, cần quá lo lắng.” Tần Man với .
“…”
“Nếu lo lắng thì lúc nào cũng thể gọi điện cho .”
“…Vậy .”
Mặc dù trong lòng Đặng Tiểu Quang đồng ý nhưng nếu Mãn như , đương nhiên thể chủ động tìm phiền phức .
…
Không quá vài ngày, Đặng Tiểu Quang thật sự công tác cùng với Cù Hải.
Hai chức vị cao nhất trong công ty đều công tác, điều đối với nhân viên công ty mà là một tin vui lớn.
Bời vì cuối cùng cần tăng ca nữa !
Bọn họ mang theo niềm vui chờ đến lúc tan ca, nhưng phát hiện, thư ký Tần vẫn còn ở đây, việc trở như bình thường.
Thư ký Tần mang theo khí thế của Tổng giám đốc, trấn áp ở đó.
Thậm chí khi chủ trì cuộc họp nội bộ, so với tổng giám đốc càng giống tổng giám đốc.
Bọn họ cảm thấy Đặng Tiểu Quang hề khí phách như thư ký Tần.
Tất cả công việc đều chu đáo, kế hoạch tương lai của công ty, mỗi một chuyện đều vô cùng rõ ràng, minh bạch.
Bây giờ đây, còn Xuyên Tử - cái phó tổng giám đốc đó nữa , thư ký Tần nghiễm nhiên trở thành sếp thứ hai ở công ty.
Mấy nữ nhân viên trong công ty thậm chí bắt đầu đổi như chong chóng, cả đám đều đem ánh mắt dán lên vị thư ký Tần .
Dù thư ký Tần là thiết thực, việc nghiêm túc, đối đãi với đồng nghiệp và cấp như cũng tồn tại bất cứ quy tắc ngầm nào.
Quan trọng hơn là: bộ dạng trai!
Tuy vị trí giám đốc nhưng tiền của và phó tổng giám đốc Đặng là nhiều như .
Vừa tiền!
Lại khiêm tốn!
là một đàn ông một hai!
Trong lúc , đám nữ nhân viên chống chọi cái rét lạnh đầu xuân, nào nấy ăn mặc như chim công, đua khoe sắc ở công ty.