Đối với chuyện Cố Kiêu Nam rời khỏi quân đội, Lục Giang kiên quyết theo phó doanh trưởng, lập tức từ chối: “Chuyện để cho Khổng Nghĩa là .”
Cố Kiêu Nam ngước mắt lên, khóe miệng mang theo nụ như : “Huấn luyện viên Khổng vất vả như , việc, còn thực hiện các nhiệm vụ mà đại đội trưởng giao cho, buổi tối còn ngủ ngon, để tự đưa thì sẽ hơn.”
Ý tứ của câu quá rõ ràng.
Lục Giang biểu cảm cứng đờ, nhưng vẫn từ chối yêu cầu của : “Cậu còn nhiều binh lính cần huấn luyện như , thể tùy tiện rời .”
“Không thì bọn họ vẫn .”
“Cậu là huấn luyện viên, bắt buộc giám sát thì mới .”
Thái độ của Lục Giang vô cùng kiên quyết, khiến Cố Kiêu Nam ngờ tới.
Tối qua cố ý khiêu khích, là vì khiến cho Lục Giang cảm thấy chột , thả cho , kết quả vô cùng kiên quyết.
Không hổ là của sư phụ, theo mệnh lệnh của sư phụ.
“Vậy thôi.”
Anh dong dài nữa, lên rời khỏi văn phòng.
Xuống tầng, cũng về kí túc xá của mà đến kí túc xá của Tần Man.
Đi ngang qua sân huấn luyện, vô tình thấy một bóng dáng nhỏ bé, gầy mảnh lẻ loi ánh mặt trời.
Cố Kiêu Nam dừng bước.
Chờ đến khi bóng dáng nhỏ bé chạy một vòng quanh sân, chạy qua , Cố Kiêu Nam lúc mới tới.
“Cậu cần thiết ganh đua như Tần Man.” Anh đến sát Tần Man tư thái nhàn nhã, đối lập với Tần Man mồ hôi đầy đầu, chống nạng.
Tần Man lạnh nhạt liếc một cái.
Cô ganh đua, còn cái tên hôm qua kêu cô là vịt con, nên hôm nay cô nhân lúc buổi trưa ai mới đến sân để luyện tập .
Kết quả cái tên bắt gặp!
Tần Man tâm trạng mà phản ứng , tiếp tục về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-762-chi-phoi-cuoc-song-cua-cau.html.]
Cố Kiêu Nam bên cạnh cũng tức giận, chỉ mỉm tiếp tục sánh vai cô về phía : “Nhìn thấy huấn luyện viên mà cũng thèm chào, còn trả lời huấn luyện viên. Tần Man, cũng ghê đấy nhỉ.”
Động tác của Tần Man sững , tạm dừng bước chân, đó mới lạnh lùng kêu một tiếng: “… Chào huấn luyện viên.”
“Thật ngoan.” Cố Kiêu Nam hài lòng, giống như đang dỗ một đứa trẻ, xoa đỉnh đầu cô: “ sẽ đưa bệnh viện để tháo bột.”
Tần Man thích động tác của , nghiêng đầu , trong giọng toát vẻ chế nhạo: “Đại đội trưởng đồng ý ?”
Cố Kiêu Nam cau mày.
“Không đồng ý.” Anh cũng giấu giếm, Tần Man thấy như , trong ánh mắt hiện lên ngay biểu cảm “quả nhiên là như ”, đợi cô tiếp, thấy Cố Kiêu Nam : “Cho nên chuyện , giao cho .”
Tần Man sửng sốt: “Vậy là ý gì?”
“Cậu với đại đội trưởng là để đưa .” Cố Kiêu Nam tủm tỉm, giải thích với cô.
Lập tức, Tần Man lạnh lùng sắc bén liếc : “Không cần .”
Đừng là Cố Kiêu Nam, cho dù là Khổng Nghĩa thì cô cũng hi vọng là sẽ xuất hiện.
Mê Truyện Dịch
Như cô mới thể…
“Đừng tưởng trong lòng đang dự định gì, nếu như , thì chỉ đành tâm tư của cho đại đội trưởng thôi.”
Khi vẫn xác định Tần Man diễn vai gì, vẫn sẽ cùng Tần Man diễn kịch.
Tần Man bên cạnh thấy Cố Kiêu Nam thế, trong lòng cũng hiểu rõ, giọng mang theo vẻ suy sụp, nhưng vẫn cố tỏ nghiêm túc: “Đại đội trưởng là cấp , cách nào chi phối suy nghĩ của .”
“Vậy chỉ thể chi phối cuộc sống của thôi.” Cố Kiêu Nam cố ý sát tai cô, thấy sắc mặt Tần Man biến đổi, đó vỗ vai cô: “Suy nghĩ cho kĩ .”
Đạt mục đích, tiếp tục ở nữa, về phía cửa sân huấn luyện.
mấy bước, thấy giọng lạnh lùng của Tần Man vang lên từ phía : “Tại đại đội trưởng cho ngoài?”
Cố Kiêu Nam ngừng bước, đầu cô, ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: “Bởi vì lì lợm, nên đại đội trưởng yên tâm.”
Tần Man: “…”
Cái gì chứ!