Đặng Tiểu Quang ngơ .
Trầm mặc một lúc, trong mắt chút hi vọng, chắc chắn :” Em…. là Huy, là tín của đại ca…em đương nhiên,…hi vọng ….”
“ Cậu lừa .”Tần Man giọng điệu bình bình nhắc nhở .
Khiến cho mặt của Đặng Tiểu Quang lập tức đỏ lên.
Cậu tâm tư của Tần Man thấu .
Cứ , cũng cần giả vờ nữa, ngại ngùng cúi thấp đầu xuống thừa nhận: “ Em…… hi vọng .”
Cậu mà hi vọng Huy cơ chứ.
Mấy hôm nay phận của Quang cũng coi như chút bay cao lên .
Tên Huy mà , địa vị của nhất định sẽ giữ .
“Vậy cứ tìm thấy.” Tần Man .
Lời tùy ý của Tần Man khiến cho Đặng Tiểu Quang ngơ , “ Như …. như ? Mây lô hàng về, chuyện kết thúc , nhưng tìm thấy….”
“ Ai với chuyện kết thúc?” Trong phòng giọng của Tần Man lạnh lùng phát .
Mê Truyện Dịch
Đặng Tiểu Quang ngạc nhiên, “ Vậy, thì là ?”
Tần Man nội tâm vẫn bình thản, “ Đánh tráo chỉ là mới bắt đầu.”
Cô mà chỉ một cái chuyện đánh tráo nhỏ nhặt đó cơ chứ.
Cô chỉ là lấy cái trị cái , mà còn tặng cho Vinh Phi một phần quà lớn.
Tất nhiên những chuyện đó rõ ràng Đặng Tiểu Quang và Cù Hải đều ngờ tới.
“ Chỉ mới bắt đầu?” Đặng Tiểu Quang từ từ hỏi.
“ Cậu với đại ca, nhanh, giữa hai bọn họ sẽ phiền phức ngừng.”
Đặng Tiểu Quang thấy Tần Man cạnh giường,ánh sáng trắng của bóng đèn chiếu lên cô,ánh mắt khí độ và lạnh lùng khiến cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu.
Ngay giờ phút , một loại cảm giác, Mãn còn lợi hại hơn cả đại ca của .
Giống như là… cô mới là đầu .
Khiến cho khác bất giác cảm thấy sợ hãi hoài nghi, dám tùy tiện gì.
Sau đó Đặng Tiểu Quang xuống lầu.
Tối hôm đó trừ Tần Man, tất cả và cả Đặng Tiểu Quang đều uống say về.
Cù Hải còn vui vẻ hơn, ông mặc dù lo lắng cho Huy Tử, nhưng trận chiến xoay chuyển quá , khiến cho ông khỏi đắc ý vô cùng.
Ban đầu ông vốn cho rằng chịu đựng sự mất mát một cách câm lặng,ai mà ngờ kết quả khiến cho cháu trai Vinh Nhị ăn một sự mất mát.
Không chỉ như , ông còn thêm một lô hàng , cũng một thủ hạ lợi hại kém gì Huy Tử.
Đây chính là một niềm vui từ trời rơi xuống!
Cù Hải ở bên cạnh vui vẻ vỗ liên tiếp vai của : “ Đặng Tiểu Quang, thật lợi hại! Sau , sẽ ở bên cạnh , sẽ bạc đãi ! Nghe hả!”
Đặng Tiểu Quang chút chột : “ Cám ơn đại ca, em chỉ ăn may mà , ăn may mà thôi.”
“ Đừng khiêm tốn! lợi hại, thì lợi hại!” Cù Hải sang đám thủ hạ xung quang, hét lớn: “Các xem đúng ?”
“ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-69-mot-tro-hay.html.]
“ !”
“ !”
Tất cả cùng đồng thanh.
“Từ hôm nay, các gọi là gì? “ Cù Hải hỏi.
“ Anh Quang!”
“ Anh Quang!”
“ Anh Quang!”
Từng tiếng hét lớn khiến cho Đặng Tiểu Quang cảm thấy như chân đang bước đám mây mềm mại, ngơ ngác đông, bắc, tây, nam.
Cảnh chỉ thấy trong mơ.
Chưa nào thực sự cảm nhận qua.
Lần thực sự cảm nhận qua, mới thế nào là trở !
“ Từ ngày hôm nay, dọn đến nhà chính,phòng tùy chọn.”Tiếng của Cù Hải vọng bên tai.
Đặng Tiểu Quang cảm thấy trái tim đang đập nhanh hơn “ thịch thịch thịch”.
Đêm hôm đó, lẽ là đêm đỉnh cao nhất , huy hoang nhất, đắc ý nhất trong suôt hai mươi năm cuộc đời của
trong lòng rõ, nếu chỉ dựa bản , căn bản thể như hôm nay.
Tất cả đều là Mãn giúp tính toán cả.
Anh Mãn….
“ Đại ca, lô hàng lấy về, thật là thứ quan trọng nhất.” Cậu nhân cơ hội sự nào nhiệt kết thúc, nhanh chóng theo sự phân phó của Tần Man hết tất cả với Cù Hải.
Cù Hải uống rượu,kinh ngạc : “ Ồ? Hàng quan trọng nhất, cái gì quan trọng nhất?”
Đặng Tiểu Quang tất nhiên cái gì quan trọng nhất, chỉ là một truyền lời mà thôi.
Toàn bộ kế hoạch, còn tưởng đánh tráo lô hàng xong là kết thúc .
Mãn , đó chỉ là bắt đầu.
Cậu mơ hồ.
Cậu hiểu, là chỉ mới bắt đầu.
Rõ ràng cả hai lô hàng đều lấy về.
Sao chỉ là mới bắt ?
Do đó, chỉ thể thần bí : “Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi, đại ca cứ đợi xem trò !”
“ Ha ha ha, tên tiểu tử , còn tỏ thần bí với . Được! Vậy đợi xem một trò , nếu như thật sự trò , sẽ thưởng một phần!” Cù Hải uống vui vẻ khoa trương.
Đặng Tiểu Qaung vui thích, “ Thật ?”
Cù Hải thấy biểu hiện của , lớn: “ lúc nào dối ? Tất nhiên là thật ! Cậu cái gì, sẽ cho cái đó!”
“ Vậy thì cám ơn đại ca !”
Đặng Tiểu Quang vội vàng cám ơn.
Đồng thời, cũng cùng với đám thủ hạ uống và chơi vui vẻ.
Đợi khi thứ kết thúc, bất tỉnh, và khác đưa về.