Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 62:1 Lá gan của cậu thật lớn nha (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-22 04:28:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tốc độ của Cố Kiêu Nam nhanh, ôm đặt vị trí ghế lái phụ, đó liền khởi động xe chạy khỏi quân khu.

Thời gian quá năm phút đồng hồ.

Đợi cho Khổng Nghĩa phục hồi tinh thần, bọn họ rời khỏi quân khu từ lâu.

Lúc , mới nghĩ đến nhiệm vụ của .

Nguy !

Vừa trong lúc nhất thời áp chế, thế mà cứ thế trơ mắt chạy mất!

Lúc , Khổng Nghĩa cũng bất chấp cái gì sát hạch, vội vàng bước nhanh về phía văn phòng Đại đội trưởng.

Lúc , Đại đội trưởng đang họp hội nghị qua điện thoại với ai đó, thình lình xông , giật nảy .

“Cậu !” Lục Giang che ống điện thoại, thấp giọng nổi giận với Khổng Nghĩa.

Khổng Nghĩa lao vội vã, thở dốc: “Không, , Đại đội trưởng, Cố Kiêu Nam, ….. …..”

Nhắc tới Cố Kiêu Nam, Lục Giang lập tức lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Cậu ?”

“Chạy….. chạy!”

“Chạy?” Trên mặt Lục Giang hiện lên dấu chấm hỏi, hiển nhiên hiểu cái gì gọi là…… chạy?

Thế nhưng Khổng Nghĩa cực kỳ nghiêm túc mà gật đầu thật mạnh: “, chạy.”

Lục Giang mặt gõ cửa, còn xằng bậy xông chen ngang cuộc họp của , nhất thời nổi giận: “Cậu hưu vượn cái gì , đang êm chạy cái gì!”

Tuy rằng cấp lệnh phái theo dõi, nhưng mà cũng hạn chế hành động của , chạy cái gì chứ?!

Khổng Nghĩa lắc đầu liên tục, : “Không, ….. Tần Man, Tần Man thương, đưa đến bệnh viện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-621-la-gan-cua-cau-that-lon-nha-1.html.]

“Tần Man? Chính là binh lính trong lớp của ?”

“Vâng!”

Sau khi Lục Giang xong lời , mặt đang thở hồng hộc như trâu, tức giận đến mức bắt lấy tập tài liệu bên cạnh ném : “Vậy thì cái gì mà hốt hoảng chứ! Đưa binh lính của bệnh viện là chuyện bình thường ! Đi ngoài!”

Bị quát mắng khiến cho Khổng Nghĩa sửng sốt.

Mê Truyện Dịch

Ơ?

Không là Đại đội trưởng chằm chằm ?

Tại biến thành chuyện bình thường?

“Cố Kiêu Nam chạy khỏi quân khu?” lúc , đột nhiên trong điện thoại truyền một giọng .

Lục Giang vẫn còn đang quở mắng lúc mới lấy tinh thần, vội vàng trả lời: “ , hình như binh lính trong lớp của thương, đưa bệnh viện.”

Anh thèm để ý, kết quả ở đầu điện thoại ngay lập tức nổi giận: “Hồ đồ! Sao thể để cho ngoài! Nếu như thể để ngoài, đây thả ở chỗ còn ý nghĩa gì!”

Lục Giang giật nảy , lúc mới đột nhiên nhớ tới, vì thế vội vàng : “Vậy, liền lập tức phái đuổi theo!”

“Phải lập tức tìm về cho ! Ngay bây giờ! Lục Giang, cho , nếu mà ngay cả chút chuyện cũng , thì cũng đừng ở vị trí nữa!”

“Vâng , Phó doanh trưởng Hạ, ngài yên tâm, bây giờ lập tức phái , lập tức phái !”

Lục Giang lúc là thật sự hoảng hốt, khi cẩn thận ứng đối cúp điện thoại, liền lập tức nhắm Khổng Nghĩa: “Không bảo chằm chằm hai mươi bốn giờ , tại còn để cho dẫn ngoài?”

“A?” Khổng Nghĩa vô tội ngộ thương nhất thời chút sửng sốt, dại ở đó: “….. cẩn thận….”

“Không cẩn thận? Lúc còn với cẩn thận? Vậy còn cần gì! Còn mau đuổi theo cho , mang về đây cho !” Nói xong lời cuối cùng, Lục Giang kích động đến mức vỗ bàn liên tục.

Khổng Nghĩa xui xẻo liên tục gật đầu: “Vâng, , ! ….. sẽ tìm ngay bây giờ! sẽ tìm ngay bây giờ!”

Loading...