Cố Kiêu Nam khẽ giễu cợt một tiếng, “Ngay cả cũng dám quản, thấy vị trí đại đội trưởng nên để cho mới đúng.”
Lời mặc dù như , nhưng vẫn là đưa tay lấy điếu thuốc xuống.
Đồng thời, bộ dạng cô chống tường ở đó, khỏi nhướng đuôi lông mày lên, “Chân bất tiện, chạy ngoài gì.”
Vẻ mặt Tần Man đổi trả lời: “ xem xong , trở về.”
Câu trả lời hảo thiếu sót, Cố Kiêu Nam liếc , hỏi: “Một thể ?”
“Sẽ vấn đề.”
“Vậy , bản cẩn thận chút.”
Mê Truyện Dịch
Tần Man gật đầu, đó cứ như mà rời .
Cố Kiêu Nam vẫn yên tại chỗ, con ngươi đen sâu xa chằm chằm bóng lưng của cô một cách gắt gao, chút nặng nề u ám.
Mãi cho đến khi biến mất trong phạm vi tầm mắt của , cuối cùng mới thu ánh mắt .
Anh cúi đầu, liếc điếu thuốc gãy ở tay , cùng với màn hình điện thoại phát ánh huỳnh quang trong một tay khác.
Ánh sáng lấp lánh chiếu khắc lên mặt mày , lộ đường nét gắng gượng uy nghiêm đáng sợ.
Sau vài giây dừng , dường như là quyết định gì, theo đó cất điện thoại trong túi, nhét điếu thuốc ở một bên, đó cứ như mà rời .
Mà Tần Man lúc đang đường trở về.
Cô nhớ những hành động của Cố Kiêu Nam, giống như là khả nghi, nhưng giống như bình thường.....
Trong lúc nhất thời cũng chút bối rối rõ ràng lắm rằng chuyện rốt cuộc liên quan tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-572-sao-cau-lai-giong-mot-nu-quan-gia.html.]
Có điều, thực cho dù quan hệ gì, theo lý mà Cố Kiêu Nam cũng là ngoài việc mà thôi.
Cùng với cô cũng hình thành sự ràng buộc và tổn thương gì.
Thay vì đặt sự chú ý ở , còn bằng đặt sự chú ý lên chân nhiều hơn, nhanh chóng rời mới đúng!
Do đó, hai ngày đó cô đều ngoan ngoan ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, xoa thuốc, cố gắng hết sức để chân thể phục hồi với tốc độ nhanh nhất.
Mấy nam binh cùng ký túc xá cũng sẽ phiên mang cơm cho cô, cố gắng hết sức giúp đỡ cô.
Cuộc sống trôi qua ngược cũng coi như là hài hòa .
Đặc biệt là Từ Đại Hồ, mỗi ngày lúc nghỉ trưa sẽ qua thăm cô, tư thế như thể thật sự xem Tần Man giống như trai ruột mà đối xử .
“Tần Man, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Rất .”
“Cơm đủ ăn ?”
“Đủ.”
“Vậy nước , rót cho .”
“Không cần.”
“Vậy Tần Man, ngoài phơi nắng một chút ? Thời tiết hôm nay .”
“Fuck, buổi trưa nhiệt độ gần 40 độ, dẫn Tần Man phơi nắng? Mẹ nó dụng ý gì hả?” Ngô Hành đang ở đó khi theo thói quen xỉa xói một câu, kiên nhẫn mà bắt đầu đuổi , “Được , nhanh chóng cút ngoài cho , chúng nghỉ trưa , nhanh chóng , kể phiền nhất đấy.”
mới dậy, còn tay, ngoài cửa liền truyền tới một giọng , “ mới tới, liền ?”
Người trong phòng đều cùng lượt đưa mắt sang về phía ngoài cửa.