Lưu Tử chần chờ phía , bên cạnh , cuối cùng cũng khó khăn đỡ một gốc cây.
“Anh Kiêu, … chứ? Còn thể ?” Lưu Tử mang theo sự hoài nghi chăm chú miệng vết thương của Cố Kiêu Nam.
“Chắc là , Lưu Tử, .” Cố Kiêu Nam tựa gốc cây, gương mặt đầy vẻ đau đớn.
Mê Truyện Dịch
Kỳ thực Lưu Tử sớm ý , nhưng vẫn bộ a một tiếng, “Vậy…, … đây?”
“Cậu cần quan tâm , thể tự nghĩ cách.” Cố Kiêu Nam ôm chặt lấy vết thương eo, giọng điệu vô cùng khó khăn.
Lưu Tử thật chỉ đợi đến câu , “Được !”
Ngay lập tức dậy chút luyến tiếc, chuẩn chạy .
mới chuẩn , bàn tay bên cạnh kịp lúc chụp lấy .
Liền thấy tiếng Cố Kiêu Nam với : “ mà đưa đồ cho .”
“Đồ đó…” Lưu Tử nhíu mày, thoáng phía , chút bình tĩnh.
Cố Kiêu Nam túm lấy đúng lúc chuồn mất, nắm chặt cổ tay , : “Đến đạo lý giang hồ cơ bản nhất cũng ư?”
“Anh Kiêu, đạo lý, thực sự là… cách quá xa chỗ đó , coi, nó chôn ở gốc cây đó đó.”
“Cây nào?”
“Chính là cái cây to nhất.” Lưu Tử sức chỉ rõ phương hướng, đó : “Anh , chỗ để đồ cho , việc của coi như cũng thành , nếu tự …”
Chữ “lấy” còn , bỗng chốc, “bằng”, một tiếng s.ú.n.g vang lên, vang vọng khắp bầu trời mùa hạ yên tĩnh.
Lưu Tử “phốc” một tiếng liền ngã quỵ xuống đất.
Trong màn đêm thể thấy vết m.á.u Lưu Tử, chỉ thể ngửi thấy mùi m.á.u tươi càng ngày càng nồng.
“Anh…”
Lưu Tử thể tin mắt , Cố Kiêu Nam thu khẩu s.ú.n.g trong tay, dáng vẻ tự nhiên và linh hoạt từ đất lên.
“Cảm ơn vì cho .” Cố Kiêu Nam cúi đầu, hướng về phía mà nhẹ, trong mắt tràn đầy ý lạnh lẽo.
Lập tức giơ tay, nhắm b.ắ.n hai phát liên tiếp đầu của Lưu Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-492-tat-ca-deu-chet-het.html.]
“Bằng bằng”
Đám ở xa thấy ba tiếng s.ú.n.g liền lập tức tới.
Hơn nữa còn ngừng xem xét bốn phía.
“Là ai ngã xuống? Ai?” Người đàn ông bây giờ vẫn còn sợ hãi với tiếng s.ú.n.g của Cố Kiêu Nam.
Đặc biệt là qua kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của đối phương.
Bên cạnh, một thuộc hạ xác định : “Giống như… ai thương…”
Không ai?
Vậy tiếng s.ú.n.g chứ?
Người đàn ông sửng sốt vài giây, lập tức bước nhanh về phía , nhưng nửa bước ngừng .
Trong tay bọn họ đèn pin, thấy xa xa là Lưu Tử đang đất.
Chỉ là lúc c.h.ế.t , m.á.u nhuộm đỏ cả mặt đất, hai phát s.ú.n.g đầu khiến cho một con mắt lồi ngoài, m.á.u thịt lẫn lộn, qua thật ghê tởm.
Hai phát ở đầu, một phát ở tim.
Thủ đoạn đúng là cho con đường sống mà.
Người đàn ông thấy khỏi giật , thể tàn nhẫn như , bọn họ còn dám đuổi theo, quả thực là tìm đường chết.
Sau đó bọn họ quyết định rút lui.
Dù gì cũng chết, cũng coi như cái để ăn .
mà đang lúc chuẩn xoay , một bóng đen một tiếng động xuất hiện mắt bọn họ.
Dưới ánh đèn pin, khóe môi đàn ông mắt cong lên, nhưng trong con ngươi lạnh như trời đông giá rét.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, trong gian mênh m.ô.n.g liền truyền tới vài tiếng súng.
“Bằng bằng bằng”
Sau mấy tiếng súng, tất cả đều còn tiếng động.