“Anh cảm thấy giữa chúng ai biến sẽ hơn?” Bên tai, âm thanh lười biếng của Cố Kiêu Nam vang lên, khiến khác rợn tóc gáy.
Sắc mặt đàn ông trắng nhợt, nhưng giọng điệu vẫn còn bình tĩnh, giọng lạnh lùng, “Mày tao là ai ?”
Khói thuốc bay lượn lờ, chút rõ vẻ mặt của , chỉ là ngữ điệu thờ ơ, “Vậy là ai ?”
“Mày là ai?” Nhìn thấy bộ dạng ung dung tự nhiên của Cố Kiêu Nam, nhất thời cách nào xác định.
Nói xong, liền tiếng “lạch cạch”, chốt s.ú.n.g ống mở , ngay đó liền tiếng của Cố Kiêu Nam: “Là lúc nào cũng thể lấy mạng .”
Người đàn ông mặc âu phục cứng hàm, tinh thần trong phúc chốc đờ đẫn, “Ở đây tao nhiều như , mày dám tay, chính mày cũng chạy thoát.”
Cố Kiêu Nam xong, nhanh chậm, như liếc một cái, cắn điếu thuốc hỏi: “Chúng thử xem?”
Bộ dáng phớt lờ của khiến chắc chuyện gì.
“Mày rốt cuộc gì?” Sau mấy giây đình trệ, đàn ông rốt cuộc nhịn mà mở miệng hỏi.
Cố Kiêu Nam hất cằm về phía Lưu Tử, “Rất đơn giản, giao cho .”
Người đàn ông nhíu mày, “Cậu phá hỏng quy tắc, ông chủ chúng chỉ đích danh .”
Lưu Tử lúc tận dụng sơ hở, hét một tiếng: “Anh Kiêu, cứu với!”
Cố Kiêu Nam trực tiếp đàn ông mặt, “Không khéo, cũng chỉ đích danh .”
“Mày!”
Người đàn ông chán nản, gì đó, đáng tiếc cây s.ú.n.g ống đang chĩa bên hông tăng thêm vài phần sức lực.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-471-nguoi-luc-nao-cung-muon-lay-mang-anh.html.]
“Hử?” Ngữ điệu của Cố Kiêu Nam phần lên cao, trong đó ý uy h.i.ế.p nhiều hơn, “Sao, thẳng , thả thả? Tránh cho ai tưởng rằng thích đàn ông đấy.”
Bởi vì ầm ĩ đường cái, sợ kinh động đến cảnh sát, Cố Kiêu Nam hành động kín đáo, để s.ú.n.g lộ nhưng vì mà hai đang tựa gần .
Làm cho ít xung quanh liếc mắt về phía bọn họ.
Người đàn ông tức giận còn chĩa súng, dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng chỉ thể cắn răng : “Thả .”
Cố Kiêu Nam hài lòng, với Lưu Tử mới thả : “Đi lái xe tới đây.”
Lưu Tử xong, vội vàng từ trong xe nhảy , đó ngừng tiến tới chiếc ô tô nhỏ của , lái xe đậu cách đó xa.
“Anh Kiêu!” Lưu Tử ở ghế lái, ló đầu .
Cố Kiêu Nam đang giữ chặt bả vai của đàn ông, họng s.ú.n.g ở bên hông, từ từ di chuyển đến cạnh chiếc xe.
Anh nhanh chóng mở cửa xe, mạnh bạo đẩy đàn ông , thuận tiện chui ghế lái phụ.
Lúc Lưu Tử đạp chân ga, phóng xe như tên bắn.
Người đàn ông đẩy phía ăn một miệng khói xe, lập tức quát lên: “Đuổi theo!”
Hai chiếc xe chút ngoài ý mà “ngươi truy đuổi” với tốc độ nhanh gây ồn ào cả đường phố.
“Đồ .” Trong xe, Cố Kiêu Nam chằm chằm mấy chiếc xe trong gương chiếu hậu, hỏi Lưu Tử bên cạnh.
“Anh , đến lúc , nghĩ tới mạng của bản ! Những đó cũng dễ đối phó , dám rút súng, bọn họ cũng dám g.i.ế.c .” Lưu Tử đạp chân ga mạnh hơn, gương mặt tràn đầy sự nôn nóng và bất an.
Cố Kiêu Nam vẫn như cũ lặp , “Đưa đồ cho .”